Trước mắt, cả cột và tường đều cách hắn rất xa, cho dù hắn tức đến mức muốn đập tường thì cũng không thể bước lên thang để đi đập tường được!
Hắn đá mạnh một chân vào bà Trương trước mặt.
“Bản vương nuôi một đám phế vật các ngươi để làm gì vậy hả? Trông coi một người thôi cũng không làm được!”
Không, không chỉ là một người.
Là hai người!
Bà Trương bị trúng tim, bà ta “ây da” một tiếng gục xuống đất.
Bà ta đã lớn tuổi, lại là một bà già, sao mà có thể đỡ được?
Bà ta lập tức ôm ngực, nôn ra máu.
Bà ta không dám khóc, vội vàng bò dậy, run lẩy bẩy nói: “Vương gia, vương phi muốn đi thì sao mà nô tì cản được! Ngài đâu phải không biết tính của vương phi…”
Bà ta đã cản qua rồi!
Nhưng lúc đó cũng bị Vân Quán Ninh đá cho một chân!
Bà Trương lăn thẳng xuống cầu thang.
Cơn đau còn chưa qua, lại phải đỡ thêm một chân của vương gia…
Bà Trương cũng uất ức lắm chứ!
Hai người họ cãi nhau sao cứ phải trút giận lên bà ta chứ?
Bà Trương hận bản thân không phải là một con rùa, mang trên lưng cái mai rùa, ai muốn làm gì thì làm, bà ta không muốn hầu hạ nữa thì chỉ cần rụt cổ vào thôi, ai làm gì được bà ta?
Nhưng những lời này bà ta chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, ai bảo bà ta là hạ nhân chứ.
“Ngươi bị câm hay là bị mất trí? Không biết đến báo với bản vương sao?”
Sắc mặt Mặc Diệp dữ tợn.
Bà Trương sợ đến mức nói năng không rõ: “Nô tì cũng muốn báo với vương gia, nhưng mà, nhưng mà vương phi nói, nói rằng nếu nô tì dám đến báo tin thì sẽ cắt lưỡi nô tì đem cho chó ăn!”