Trong lòng Mặc Diệp hơi phức tạp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nữ nhân như Vân Quán Ninh đó sẽ khóc.
Những nữ nhân khác được làm bằng nước, còn nàng thì được làm bằng xi măng cốt thép!
Đừng nói là khóc… ai làm cho nàng uất ức, nàng nhất định sẽ trả lại gấp mười.
Nhưng lại vì hắn mà khóc sao?
Lần này thật sự là hắn quá đáng rồi sao?
Mặc Diệp suy nghĩ đến những lời hôm đó hắn đã nói trước mặt nàng, quả thực có chút quá đáng.
“Người phải đi xin lỗi mẫu thân con! Có biết không?”
Thấy hắn không nói nên lời, Viên Bảo đưa tay ra sờ hai má của hắn: “Người phải dỗ dành mẫu thân của con thật tốt đấy, không được để mẫu thân buồn, vậy thì con sẽ chấm cho người phụ thân giả như người được chín điểm.”
Phụ thân giả sao?
Tại sao Mặc Diệp cảm thấy cách gọi này lại buồn cười như vậy chứ?
“Ta là phụ thân ruột của con.”
Hắn để Viên Bảo sờ mặt của mình, vui tươi hớn hở nói: “Ta là phụ vương của con, không phải là giả.”
“Con nói là phụ thân giả thì chính là phụ thân giả.”
Bộ dạng không biết lẽ phải của Viên Bảo thật sự giống hệt với Vân Quán Ninh.
Mặc Diệp không thèm tranh cãi với nó nữa, chỉ nhìn nó rồi mỉm cười: “Con nói con chấm cho ta chín điểm, vậy điểm tối đa là mấy điểm? Mười điểm sao?”
“Một trăm điểm…”
Sắc mặt của Viên Bảo chán ghét.
Mặc Diệp: “…”
Tình phụ tử dạt dào của hắn cuối cùng đã gửi gắm sai rồi!
Vì vậy, tình yêu sẽ biến mất.
“Người có nghe thấy không! Phải đi xin lỗi mẫu thân của con! Nếu như người dỗ dành mẫu thân của con không tốt, vậy thì con sẽ không nhận người phụ thân như người!”
Viên Bảo ra vẻ oai phong.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của nó, Mặc Diệp có thể có cách gì chứ?
Chỉ có thể chiều chuộng con trai của mình thôi!
“Được, bản vương biết rồi.”
Hắn thành thật gật đầu đáp.
Lúc này Viên Bảo mới hài lòng rồi quay trở về Cố gia, nhìn trăng nhìn sao đợi Mặc Diệp đến xin lỗi, dỗ dành mẫu thân thật tốt rồi họ sẽ quay về Vương Phủ. Nhưng ai biết được rằng nó đã đợi đến khi hoa tàn rồi, cũng không thấy Mặc Diệp đến.
Vân Tiểu Viên vô cùng tức giận!