Cách xưng hô của nàng ta với Vân Quán Ninh cũng hơi thân thiết quá...
Ánh mắt Vân Quán Ninh hơi lóe lên: "Mặc dù không biết hôm nay đại tẩu đến đây vì chuyện gì, nhưng hôm nay đẹp trời, chi bằng chúng ta đến hoa viên đi dạo đi?"
"Được thôi."
Nam Cung Nguyệt đứng dậy: "Bây giờ ta cũng thấy hơi mệt, đúng lúc muốn ra ngoài đi dạo"
Sự dịu dàng của nàng ta khác với Tần Tự Tuyết, không giống như giả vờ mà là toát ra từ bên trong.
Rất xứng với Mặc Hồi Phong hiền hậu ôn hòa.
Hai người đi đến hoa viên.
"Hôm nay tùy tiện đến thăm, vẫn mong Ninh Nhi đừng trách."
Nam Cung Nguyệt khoác tay nàng, mỉm cười giải thích: "Từ nhỏ ta rất có hứng thú với việc thêu thùa, nhưng cho dù ở Đông Quận, ta cũng chỉ nghe nói cách thêu hai mặt chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy."
"Hôm sinh thần của Đức Phi ở Vĩnh Thọ Cung, thấy Ninh Nhi lấy bức thu hai mặt ra, quả thật ta đã rất ngạc nhiên."
"Vốn định đến Minh Vương Phủ học theo muội từ lâu, nhưng vẫn luôn bận rộn không có thời gian đi."
Nam Cung Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn Vân Quản Ninh nói: "Hôm nay muội có rảnh không?"
Thì ra là đến tìm nàng học cách thêu hai mặt.
Vân Quán Ninh cũng có cảm tình với Nam Cung Nguyệt.
Cho dù hôm đó ở Vĩnh Thọ Cung nàng ta giải vây cho nàng... hay là sau này mỗi lần gặp nhau nàng ta đều mỉm cười nói chuyện với nàng, tóm lại trông có vẻ là một người rất tốt.
Nhưng không biết bộ mặt thật của nàng ta là như vậy, hay là khả năng giả tạo của nàng ta còn cao thâm hơn cả Tân Tự Tuyết.
Trong mấy tẩu muội bọn họ, sợ cũng chỉ có Chu Oanh Oanh là người đơn giản nhất.
Nàng ta không giỏi giả tạo, cảm xúc đều hiện hết lên trên mặt.
Trong cuộc sống sau này, Vân Quán Ninh cần phải cẩn thận cảnh giác vị đại tẩu này mới được.
"Đương nhiên rảnh rồi! Ta ngày nào cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nếu đại tẩu thật lòng muốn học, vậy thì hằng ngày cứ đến tìm ta."
Vân Quán Ninh kéo nàng ta vào trong định nghỉ mát, dặn dò Như Yên chuẩn bị kim chỉ, sau đó lại tìm vài bức vẽ đưa chưa Nam Cung Nguyệt: "Đại tẩu nhìn xem, muốn học kiểu nào?"