Ngay lúc đó, Mặc Diệp cảm thấy bản thân hơi choáng váng.
“Vân Quán Ninh, ngươi bị bệnh à?”
Hắn vươn tay ra, sờ thử trán của vân Quán Ninh, cau mày nói: “Không phải bị bệnh, nói linh tinh cái gì thế?”
“Nếu không phải ngươi yêu ta thì là đang khen ta ư?”
Vân Quán Ninh lộ vẻ ngạc nhiên: “Mặc Diệp, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ngươi khen ta đấy! Ngươi khen ta hay thật đấy! Có thể khen ta thêm vài câu nữa được không?”
Nhìn thấy nàng trông giống như một kẻ ngốc, Mặc Diệp không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Bất luận nàng rốt cuộc có phải là Vân Quán Ninh hay không, chỉ cần nàng không có tâm tư xấu xa đối với hắn là được.
Dù sao đối với tình huống hiện tại, nàng có lẽ cũng không có tâm tư xấu xa gì.
Chỉ là không thể mất cảnh giác, vẫn phải đề phòng nàng…
Mặc Diệp nghĩ trong lòng.
Thấy hắn không nói nữa, Vân Quán Ninh biết đêm nay nàng miễn cưỡng thoát được kiếp nạn này.
Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Mặc Diệp nhàn nhạt nói: “Bất kể ngươi là ai. Bản vương đây cũng phải cảnh cáo ngươi, người không nên xúc phạm, đừng động vào.”
“Những tâm tư không nên có thì đừng có.”
“Những tâm tư không nên có? Ngươi muốn nói ta không được yêu ngươi sao?”
Vân Quán Ninh chớp chớp mắt.
Mặc Diệp thực sự không chịu nổi suy nghĩ ngớ ngẩn của nàng: “Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Hắn quay lưng bước đi.
Chỉ là bóng lưng ấy dù nhìn thế nào cũng có chút bối rối.
Vân Quán Ninh che miệng, thấp giọng cười: “Cái tên này, chẳng lẽ ta còn không trị nổi ngươi ư?”
Lâu lắm rồi không uống rượu như vậy, gặp gió lạnh thổi qua, nàng chỉ cảm thấy hơi choáng váng. Vân Quán Ninh lắc lắc đầu, định quay lại Thanh Ảnh Viện nghỉ ngơi.
Nhưng ngay khi nàng quay lại, Như Ngọc đã vội vã tìm đến.
“Vương phi, vương phi, Hàn vương phi đến rồi!”
Chu Oanh Oanh đến rồi?
Chắc đến đón Mặc Hàn Vũ về.
“Đến thì cũng đến rồi, có chuyện gì đâu mà gào to thế. Nàng ta chắc đến đây để đón Hàn vương về, bảo nàng ta đón về là được, đến đây bẩm báo cho ta làm gì?”
Nàng quay người rời đi.
“Không phải đâu vương phi!”
Như Ngọc vội vàng chặn nàng lại: “Chủ tử nói, bảo người đi tiếp đãi Hàn vương phi!”
Tiếp đãi?
Vân Quán Ninh cau mày.
Chẳng lẽ Chu Oanh Oanh không muốn nhanh chóng rời đi?
Nàng bây giờ là Minh vương phi, là nữ chủ tử của vương phủ này… Khách đến cửa, lại là khách nữ, quả nhiên phải để Minh vương phi này lộ diện tiếp đãi nàng ta rồi.
Vì vậy, nàng lắc lắc đầu, muốn bỏ cảm giác choáng váng đó.
“Ngươi đi trước, ta chút nữa đến sau.”