Trong mắt bọn họ, Tống Tử Ngư là cao nhân của thế giới bên ngoài.
Là người tuyệt đối không thể có chuyện tình cảm nam nữ, sẽ không có chuyện bị đồn đại với Minh Vương phi.
Hạ nhân chỉ đường cho nàng, Vân Quán Ninh một mình đi vào hậu viện.
Hạ nhân trong Tổng phủ rất ít.
Tiền viện và hậu viện được nối với nhau bằng một hoa viên, những hoa viên không phải trồng hoa bình thường mà trồng những mảng thảo mộc lớn.
Làn gió nhẹ thổi qua, mùi thuốc xộc vào mũi Vân Quán Ninh, nàng hít một hơi thật sâu: “Mùi hương này thật sự rất quen thuộc, lâu ngày không gặp!”
Hoa viên và hậu viện được nối với nhau bằng một cây cầu hình vòm.
Cái ao đó rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả hoa viên.
Những mảng hoa sen trải dài trên mặt hồ, chuồn chuồn đạp nước lướt qua...
Vân Quán Ninh không khỏi nhìn đến mê mẩn!
+
Phủ đệ của Tổng Tử Ngư quả thực khác hẳn những người bình thường.
Đêm đó hắn ta đã nói với nàng rằng có thể đến Tổng phủ để tìm hắn ta bất cứ lúc nào, khoảng thời gian này, hắn ta đều ở Tống phủ và sẽ không trở về núi Vân Vụ.
Trong lòng Vân Quán Ninh có rất nhiều nghi vấn.
Nàng không có chút manh mối nào, vì vậy nàng đành phải đến gặp Tổng Tử Ngư Ngư.
Một con chuồn chuồn bay qua mũi nàng, kéo suy nghĩ của Vân Quán Ninh trở lại.
Nàng định thần lại và liếc nhìn căn phòng phía sau.
Nàng ngửi thấy mùi thuốc từ trong phòng tỏa ra, đó là mùi thuốc trên người Tống Tử Ngư.
Chắc là hắn ta ở trong phòng đó nhỉ?
Cánh cửa đóng chặt, Vân Quán Ninh bước tới trước cửa và gọi nhỏ vài tiếng: “Tống Tử Ngư phải không? Ngươi có ở trong đó không? Tống Tử Ngư?”
Trả lời lại cho nàng là một âm thanh bức bối liên tục ập đến.
Giọng nói đau đớn, ức chế, thậm chí là vô thức...
Chẳng lẽ Tống Tử Ngư Ngư đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ đến vết thương đáng sợ trên người hắn ta, Vân Quán Ninh do dự rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Đồ đạc trong phòng được bày biện đơn giản, theo phong cách của Tống Tử Ngu.
Phía sau bức bình phong, có một cánh cửa.
Giọng của Tổng Tử Ngư phát ra từ phía sau cánh cửa.
Vân Quán Ninh có chút lo lắng, thì thầm gọi: “Tống Tử Ngư...”
Vẫn không có ai trả lời.
Chiếc vòng không báo hiệu bất kỳ nguy hiểm nào, vì vậy nàng thận trọng đi qua bức bình phong. Cánh cửa đó có hơi nặng, nàng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mở ra được.
Căn phòng tối đen như mực.
Nhưng khi nàng bước vào, từng ngọn đèn nhỏ liền bật sáng.
Nó giống như...
Đèn điều khiển bằng âm thanh của thế kỉ 21!
Dưới ánh đèn, mọi thứ trước mắt khiến Vân Quán Ninh ngẩn người!
Nàng vốn tưởng rằng đằng sau cánh cửa này là phòng ngủ của Tổng Tử Ngư.
Ai mà ngờ đó lại là một bồn tắm lớn!
Hôm nay nàng đã vô tình nhìn thấy cảnh tắm” của Tống Tử Ngư Ngư siêu cấp đẹp trai này sao?
Vân Quán Ninh rất vui.
Khi đến gần bồn tắm, nàng mới nhận ra rằng nước trong đó không phải là nước thông thường. Bởi vì nước này, giống như nham thạch nóng chảy đang cuộn trào, trông đỏ rực và nóng bỏng... nhưng chúng cũng không phải là nham thạch.
Ban nãy ánh đèn chưa sáng, "nham thạch” trong bồn tắm không có màu sắc hay ánh sáng gì.
Khi đèn sáng, mới có thể nhìn rõ mọi thứ trước mặt.
Sức nóng tiếp tục tạo thành từng đợt sương mù.
Vốn dĩ Vân Quán Ninh nghĩ rằng nham thạch” này chắc là cực kỳ nóng.
Nhưng khi nàng vươn tay ra, nó lạnh đến mức thấu xương!
Lúc này, Tống Tử Ngư đang nằm trong vũng “nham thạch” " đó!
Hắn ta quay lưng về phía Vân Quán Ninh, hoàn toàn không biết là đang hôn mê bất tỉnh hay không nhận thức được Vân Quán Ninh đang đến gần. Mái tóc đen dài của hắn ta xõa ra sau lưng, cả người trông cực kỳ gầy gò.
“Tống Tử Ngư?”
Vân Quán Ninh gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Tống Tử Ngư bỗng nhiên quay lại.
Vào lúc này, đôi mắt của hắn ta còn đỏ hơn cả vũng đầy nham thạch này!