Như Ngọc chần chừ một lúc, lắc đầu cười nói: “Không có việc gì! Chủ tử đã từng căn dặn, nếu như vương phi có hỏi thì cứ nói không có việc gì.”
Vân Quán Ninh vươn tay ra nhéo lỗ tai của hắn ta: “Tên nhóc thối, lấy được bao nhiêu lợi lộc ở chỗ bổn vương phi rồi vậy mà bây giờ bổn vương phi có chuyện cần hỏi người mà người lại dám không nói thật hả?”
Hắn ta nói rất trôi chảy, lại còn nói không có việc gì.
“Nói! Nếu không thì hôm nay bổn vương phi sẽ lấy cái đầu của người đi cho vào trong nồi này, nấu cùng với canh thịt dê này.”
Vân Quán Ninh làm bộ dúi đầu hắn ta một cái, Như Ngọc bị dọa đến mức hô to: “Vương phi, thuộc hạ biết sai rồi.”
Chu Oanh Oanh bị dọa đến mức lùi về sau một bước, vội vàng che kín hai mắt của Viên Bảo: “Tiểu khả ái à, con đừng có mà học mẹ nuôi của con đấy nhé!”
“Quá tàn nhẫn, cái này quá tàn nhẫn! Cái nồi canh thịt dê kia thật đáng tiếc!”
Viên Bảo bình tĩnh lấy tay của nàng ta ra.
Sao thằng bé lại không biết mẫu thân nhà mình miệng thì nói những lời độc ác nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ chứ?
Nàng chỉ làm bộ uy hiếp người khác mà thôi, nàng đã bao giờ thật sự tàn nhẫn như vậy đâu.
Lúc này Vân Quán Ninh mới buông Như Ngọc ra.
“Vương phi, người đừng nói chuyện này cho chủ tử, người đừng nói là thuộc hạ đã nói cho người biết.”
Như Ngọc rụt rụt cổ lại: “Chủ tử sẽ giết chết thuộc hạ đấy...”
“Bớt luyên thuyên đi.”
“Vương phi, người đừng hung dữ mà! Mấy ngày nay chủ tử đang giao thủ với Sở Vương. Đáng nhẽ chủ tử đã làm xong việc rồi, nhưng Như Mặc lại phát hiện gần đây ở trong kinh thành xuất hiện lời đồn, những lời đồn này đều do người của Sở Vương tung ra”
Như Ngọc vuốt vuốt lỗ tai.
Hắn ta cũng không để Chu Oanh Oanh vào mắt đâu.
Cũng không phải bởi vì tin tưởng Chu Oanh Oanh, nàng ta cũng không phải người ngoài.
Mà hắn ta biết rõ, hai vợ chồng nhà Hàn Vương ngốc đến mức độ nào.
Quả nhiên vừa dứt lời, Chu Oanh Oanh mờ mịt hỏi: “Lời đồn gì cơ? Gần đây ở trong kinh thành có lời đồn gì vậy?”
“Các người đang nói cái gì vậy? Tại sao bổn vương phi nghe không hiểu gì? Là nhà ai đã xảy ra chuyện sao?”
Nàng ta không nghe rõ là được rồi.
Vân Quán Ninh dùng đũa gắp lên một miếng xương đưa cho Chu Oanh Oanh: “Tẩu nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Một miếng xương đã thành công chặn được miệng của Chu Oanh Oanh.
Nàng ta bưng bát lên không quan tâm miếng xương còn đang nóng, mới thử cắn một miếng hai mắt đã tỏa sáng, giống như một con sói đói nhìn thấy đồ ăn vậy: “Ninh Nhi, đây là món ăn thần tiên gì vậy? Vừa tươi vừa thơm!”
“Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.”
Vân Quán Ninh nhìn nàng ta một cái, rồi múc thêm một bát canh cho Viên Bảo, nhẹ nhàng thổi xong rồi đưa cho thằng bé: “Cẩn thận, đừng để bị bỏng.”
Viên Bảo bưng bát canh bắt đầu ăn, Chu Oanh Oanh gặm xương vui vẻ đến mức quên trời quên đất.
Lúc này Như Ngọc mới đáp lời: “Lúc này chủ từ đang đi xử lý chuyện này.”
“Chắc lần này Sở Vương lại phải gặp tai họa rồi.”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh mắt Vân Quán Ninh không chút gợn sóng.
Ngày đó lúc nàng dẫn Viên Bảo đến ngự thư phòng gặp Mặc Tông Nhiên, Mặc Hồi Diên sinh nghi nên đã tự mình đến dò xét.
Vốn tưởng rằng kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ của nàng có thể lừa gạt được hắn ta... Không ngờ người nam nhân này lại xảo quyệt như vậy, hắn ta lại lợi dùng miệng lưỡi của dân chúng để dò xét.
Ai nói Sở Vương hèn nhát chứ?
Đây mẹ nó rõ ràng là một con quái vật đang ẩn giấu bộ móng vuốt sắc nhọn đấy.