Mặc Hàn Vũ đáng thương cầu xin: "Lão thất, nhị ca biết sai rồi!"
"Nhưng bổn vương cũng không có nhằm vào đệ! Ta chỉ nhằm vào lão tam thôi! Tình cảm huynh đệ chúng ta tốt như vậy, lúc trước sinh thần của đệ, bổn vương còn múa góp vui cho đệ nữa!"
Hắn ta giống như đã tìm được lý do.
Hai mắt Mặc Hàn Vũ bừng sáng: "Đệ nể mặt quan hệ của Quận Ninh nhà đệ, khụ khụ khụ, và Oanh Oanh nhà ta tốt như vậy, cũng nể mặt quan hệ của Viện Bảo và Điềm Điềm đi!
Hắn ta không chỉ mang quan hệ giữa Chu Oanh Oanh và Vân Quán Ninh ra, mà còn mang cả Chu Điềm Điềm chỉ mới gặp Viên Bảo có một lần ra để nói.
Nghe thấy hai chữ "Viên Bảo", Mặc Diệp lập tức xụ mặt, ánh mắt càng hung ác hơn.
Nhưng mà vẫn tốt, đến bây giờ Mặc Hàn Vũ vẫn tin Viên Bảo chỉ là con trai nuôi của Mặc Diệp.
"Tuy Viên Báo chỉ là con trai nuôi của đệ, nhưng cũng là con trai mà! Đệ tha cho nhị ca lần này được không?"
Nếu đã nhắc đến Vân Quận Ninh và Viên Bảo, vậy thì hai mẹ con họ là sự uy hiếp đối với Mặc Diệp...
"Bổn vương coi như không biết chuyện này."
Mặc Diệp đưa mảnh giấy cho Như Mặc: "Tiêu hủy."
Mặc Hàn Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Lão thất, ta nói đệ nghe, hai chúng ta đẩy chuyện này sang lão tam đi! Nếu phụ hoàng biết chuyện này do lão tam làm, chắc chắn sẽ giết chết tên khốn kiếp nhà hắn!"
Huynh đệ Mặc gia gian ác đều do di truyền.
Bình thường thấy Mặc Hàn Vũ là một tên ngốc chỉ biết ăn cơm, không ngờ lại còn có bộ mặt như thế này.
"Lão thất, hai chúng ta hợp tác đi! Huynh đệ chúng ta hợp sức, để quản lý Thần Cơ Doanh, bổn vương quản lý Ngũ Quân Doanh, chúng ta chắc chắn có thể xưng bá bốn phương!"
Hắn ta tràn đầy tự tin nói.
Dáng vẻ thế này của hắn ta mà còn xưng bá bốn phương...
Ăn khắp bốn phương thì có.
Mặc Diệp nhịn cười đáp: "Nhị ca, ta có một chuyện không rõ"
"Đệ nói đi!"
"Tại sao huynh cứ phải nhằm vào tam ca?"
Lần trước, thư hối lỗi của Mặc Hồi Phong đã bị hắn ta trao đổi, chuyện lần này của Ngữ Quân Doanh cũng lại là Mặc Hàn Vũ làm.
Hắn ta không hại chết Mặc Hồi Phong thề không bỏ qua mà!
Cũng không biết hai người này rốt cuộc có thù oán sâu nặng gì.
Mặc Diệp cẩn thận nhớ lại, từ nhỏ đến lớn quan hệ của Mặc Hàn Vũ và Mặc Hồi Phong cũng không được coi là tốt lắm.
Ba người Mặc Hồi Diên, Mặc Hàn Vũ và Mặc Hồi Phong từ nhỏ đã thích chơi chung.
Mặc Vĩ yếu ớt từ nhỏ, không ở cùng bọn họ.
Mặc Diệp và lão lục cũng thân nhất, mãi cho đến khi lão lục mất...
"Bổn vương nhớ các huynh thân nhau từ nhỏ."
"Ai thân với hắn chứ?"
Mặc Hàn Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão thất, chắc đệ cũng biết, trong ba người thì sẽ có một người bị bài xích. Đại ca và lão tam là huynh đệ ruột, hai người họ đương nhiên sẽ đồng lòng với nhau."
Mặc Hàn Vũ và Mặc Hồi Diện trạc tuổi nhau, hai người họ lớn lên cùng nhau, ban đầu cũng rất thân.
Cho đến khi Mặc Hồi Phong ra đời.
Mặc Hồi Diên đương nhiên sẽ càng thiên vị đệ đệ cùng một mẫu thân sinh ra hơn!
"Mặc Hồi Phong ỷ có đại ca chống lưng, từ nhỏ đã thích giành đồ của ta! Lại còn mắng ta không có bản lĩnh, nói ta chỉ biết ăn, sau này phụ hoàng chắc chắn sẽ đặt tước hiệu cho ta là Dạ Dày Vương!"
"Khốn kiếp! Bổn vương thích ăn thì liên quan gì đến hắn?"
Mặc Hàn Vũ tức giận bất bình mắng: "Dựa vào đầu mà sỉ nhục ta như vậy?"
"Hắn không chỉ cướp đồ của ta, mà còn hay đánh ta! Đệ xem chỗ này của ta."
Hắn ta giơ tay chỉ vào cổ: "Vết sẹo này do hắn cào mà ra đó, lúc đó ta đau đến mức lăn lộn khắp nơi."
"Thù hận giữa bổn vương và hắn có nói ba ngày ba đêm cũng chưa xong! Cả đời này không hại chết tên khốn Mặc Hồi Phong, bổn vương thề không làm người!"
Thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Mặc Hàn Vũ, Mặc Diệp im lặng không nói gì.
Hắn ta và Mặc Hồi Phong từ nhỏ đã bất hòa.
Có thể ép Mặc Hồi Phong đến nước này, trái lại cũng làm khó Mặc Hàn Vũ rồi...
"Lão thất, bổn vương thành tâm nói với đệ nhiều như vậy, đệ sẽ không nói lại với người khác chứ?"