Tiên hoàng đế nổi giận, hạ lệnh điều tra rõ chuyện này.
Nhưng mà, người khắp cả Thái Y viện đều không điều tra ra được lý do bà ấy lại đột nhiên sảy thai.
Cố thái hậu vì đau lòng khôn nguôi, dù cho có ở trong Tiểu Nguyệt Tự nghỉ dưỡng thật tốt, nhưng về sau cũng không thể có thai được nữa... Cho đến khi tiên hoàng đế băng hà, bà ấy mới hoàn toàn nản chí.
Lúc đó, bà ấy mới không còn có cơ hội mang thai được nữa.
"Độc gì?"
Cố thái hậu gằn từng chữ: "Năm đó ai gia sảy thai, có phải cũng là bởi vì người khác hạ độc?"
Vương ma ma cũng kinh hãi nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Năm đó khắp cả thái y viện, không ai nhìn ra được nguyên nhân có thái hậu sảy thai.
Nhưng hiện tại Vân Quán Ninh chỉ là bắt mạch thôi, đã có thể phát hiện được rõ ràng rồi?
"Không phải."
Vân Quán Ninh lắc đầu chắc nịch: "Con phân tích được từ trong mạch tượng, sau khi sảy thai ngoài ý muốn thì vốn dĩ sẽ bị tổn hại đến căn cốt. Độc này là lúc ở trong Tiểu Nguyệt Tử bị người khác ra tay, không phải là ra tay trước khi sảy thai."
"Là ai mà độc ác như thế!".
Cố thái hậu tức giận đến mặt mày u ám.
Vương ma ma suy nghĩ kỹ càng: "Thái hậu, có khi nào là Lan quý phi hay không?"
Hậu cung năm đó, ngoại trừ Cố thái hậu ra, người được cưng chiều nhất là Lan quý phi.
Nhưng mà vừa nghĩ tới, Vương ma ma lại lắc đầu: "Không thể nào, lúc đó Lan quý phi với thái hậu là thân thiết nhất, hai người từ nhỏ đã tình như tỷ muội rồi."
"Cho dù là tỷ muội ruột cũng có thể trở mặt thành thù, ngầm hãm hại đối phương. Huống chi là tỷ muội kết nghĩa?"
Vân Quán Ninh đáp: "Cho dù là ai đi nữa, có thể làm ra chuyện ác độc như thế này đều không thể chết tử tế được."
Nàng với Vân Đinh Lan, cũng không phải là như thế đó sao?
Nghe thế, Cố thái hậu sâu sắc nhìn nàng.
Cứ như là không thể nhận ra được Vân Quán Ninh vậy, nàng hôm nay thật sự đã khiến bà ấy có cái nhìn rất khác.
Cháu ngoại nữ này sau khi lớn lên, quả nhiên là khác xa quá khứ.
Ở trong hoàng thất, cần phải có một đầu óc tỉnh táo, phản ứng nhanh nhạy như kiểu của nàng vậy.
Thân đang ở trong hoàng thất, nếu như nàng không tàn nhẫn thì sẽ bị người khác hãm hại.
Nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của Vân Quán Ninh, trong lòng Cố thái hậu đã rõ nên phải làm gì để chấm dứt cơn ác độc đó.
"Cho dù có là ai hạ độc ai gia đi nữa, chuyện cũng đã qua rất nhiều năm rồi. Lan quý phi hay Lý quý phi gì đó, bây giờ đều đã thành một nắm cát vàng rồi."
Cố thái hậu đột nhiên cảm thán.
Sau khi tiến hoàng băng hà, Lan quý phi đã treo cổ tự tử, cùng đi theo tiên hoàng.
Còn những phi tần khác, đều cũng đã không còn nữa.
Chỉ có bà ấy là còn cô độc ở Hành Cung.
"Bỏ đi!"
Cố thái hậu sâu sắc thở hắt một hơi: "Ninh nhi, cơ thể này của ai gia, con có thể chữa trị không?"
"Dĩ nhiên có thể: Vừa nãy không phải con đã nói với thái hậu rồi sao, ngay cả phụ hoàng cũng khen y thuật của con còn cao minh hơn cả Dương thái y."
Vân Quán Ninh nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Cứ giao cho con là được rồi."
Trước tiên nàng phải biết rõ, Cố thái hậu đã trúng loại độc gì, như vậy thì mới có thể chế ra thuốc giải được.
Chính là xem đúng bệnh, hốt đúng thuốc.
Nàng quay đầu dặn dò Như Yên: "Như Yên, người bảo Như Ngọc lập tức quay trở lại kinh thành một chuyến. Nói với Vương gia là ta phải ở lại Hành Cung một thời gian, muộn nhất là cuối tháng sẽ về."
"Vâng."