Có điều, lúc này, trong học viện Thánh Hoàng.
Ở phía bên trái Thái Thượng Cốc, hai người Đàm Tùng và Tần Ninh đang đứng trong một cánh rừng mênh mông vô bờ.
Thấy Tần Ninh vẽ từng huyết chú và huyết phù lên mặt đất mà sắc mặt dần trở nên tái xanh, Đàm Tùng ngây ra như phỗng.
"Tần lão đệ, rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?"
Ông ta tò mò hỏi.
Tần Ninh thở ra một hơi rồi nhìn về phía Đàm Tùng, hỏi: "Trong học viện Thánh Hoàng có một con Thánh Thiên Kim Bằng mà đúng không? Ta đang đánh thức nó đây!"
"Gì cơ?"
Thoáng chốc, Đàm Tùng trợn mắt nhìn Tần Ninh, quát lên: "Tần lão đệ, dừng lại mau, ngươi điên rồi sao!"
Tần Ninh lại cười cười: "Không sao đâu mà".
"Không không không, tuyệt đối không được, lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi!"
Tần Ninh nghiêm mặt lại, nói: "Đàm lão ca, ta và ngươi đều muốn tiêu diệt Ma tộc nhưng trong Ma tộc có cường giả cảnh giới Biến Cảnh, nếu ngươi chỉ ỷ vào trận pháp thì cùng lắm là chống cự được cường giả cảnh giới Biến Cảnh thôi, muốn giết thì khó như lên trời".
"Còn cảnh giới Chân Ngã tầng bốn như ta thì cùng lắm cũng chỉ đấu được một trận với cảnh giới Vong Ngã, không tìm người giúp thì chẳng lẽ chúng ta đi chịu chết à?"
"Hơn nữa, nhà họ Hoa còn liên tục nhắm vào ta, ta phải đi tới nhà họ Hoa để đòi lại công bằng nữa thì sao mà không kiếm thủ đoạn gì có thể răn đe nhà họ Hoa bọn chúng được?"
"Có phải ta cướp Thánh Thiên Kim Bằng đi, không trả lại cho học viện Thánh Hoàng các ngươi nữa đâu, chỉ mượn chút thôi!"