Người đàn ông cầm đầu có thân hình cao lớn, oai phong, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nhưng mỗi câu nói lại tràn đầy sắc thái bỉ ổi.
“Hừ!”
Giang Y Lâm nói: “Lần này, ngươi dám ra tay với chúng ta, Giang gia nhất định sẽ bất chấp cái giá lớn, tiêu diệt hoàn toàn bảy người các ngươi”.
“Phải không?”
Người đàn ông cầm đầu nói: “Các ngươi chết hết rồi, sao Giang gia có thể biết được mọi chuyện là do chúng ta làm?”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông cầm đầu đã vung tay lên, bốn phía xuất hiện hơn mười người, bao vấy mấy người người bọn họ.
Ôn Hiến Chi thấy một màn như vậy thì nói nhỏ: “Còn không bằng mặc kệ chúng ta, bây giờ…chết cả lũ…”
Giang Y Lâm và mấy vị đệ tử Giang gia đều trừng mắt nhìn Ôn Hiến Chi, ba vị đệ tử cõng theo ba người bọn họ cũng trực tiếp thả người xuống, không thèm quản bọn họ.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Ôn Hiến Chi.
Không biết nói chuyện thì đứng có mở miệng!
Hai tên ngốc này…
Đám người Giang Y Y cũng bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Chuyện đã tới nước này, có nói gì cũng vô dụng, nhóm người này tới đây vì bọn họ, còn có cái gì để nói nữa?
“Từ từ đã!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, Tần Ninh đột nhiên mở miệng khiến cho hai bên đều sửng sốt.
Giang Tiểu Tiểu nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía trước nói: “Các ngươi lui lại hết đi, những người này, để ta giết!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Vết thương của ta, thực tế là đã khôi phục rồi”.
Lời này vừa nói ra, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, thậm chí là Thất Đại Đạo thành Giang Nguyên đều sửng sốt.
Khôi phục?
Khôi phục cái cầu ấy!
Vừa rồi ba người họ không chạy, không phải là vì không muốn chạy, mà là không thể chạy được.
Từng đó thời gian, ba người họ chẳng qua là chỉ có thể thoải mái, nhàn nhã đi lại một chút mà thôi, cả ngày giống như ba ông lão.
Đám người Giang Y Y trực tiếp lực chọn bỏ qua.
Thất Đại Đạo cũng cười nhạt.
Tần Ninh thấy mọi người không tin thì quát lớn một tiếng, vô cùng khí thế.
“Ôn Hiến Chi, kiếm tới!”
“Hả?”
Ôn Hiến Chi sững sờ.