Nghe hắn ta nói vậy, đám người vô cùng ngạc nhiên.
Trần Nhất Mặc đang dạy dỗ Thiên Lạc đại sư?
Thế nhưng đúng lúc này, Thiên Lạc đại sư kia bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía Trần Nhất Mặc, ngón tay duỗi ra chỉ thẳng vào hắn ta, há to miệng nhưng lại không nói ra được một câu nào, mà còn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Lạc đại sư phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, dường như đã mất hết sức sống.
"Lạc lão!"
"Lạc lão!"
Mấy vị đại sư Dương Thư thi nhau nâng Thiên Lạc đại sư lên.
Chỉ là lúc này, máu tươi trong miệng Thiên Lạc đại sư không ngừng chảy ra, cả người trông có vẻ vô cùng tiều tụy, cứ như lúc nào cũng có thể toi đời.
Trần Nhất Mặc thấy cảnh này cũng sững sờ.
Má ơi!
Không cần thiết chứ?
Chỉ là thua mà thôi, dù sao cũng là đan sư Chí Tôn cửu phẩm, còn có thể tức giận đến hộc máu sao?
Không phải quá hẹp hòi rồi sao?
Trần Nhất Mặc liền nói ngay: "Ta chỉ luận đạo với ngươi mà thôi, ngươi cũng quá hẹp hòi đi, không phải chỉ là thua thôi sao, có cần phải vậy không?"
"Thất bại bởi Trần Nhất Mặc ta, chuyện đó đối với ngươi cũng là vinh quang lớn lao, không có gì mà phải xấu hổ".
"Trong thiên hạ có rất nhiều người muốn thua Trần Nhất Mặc ta còn không được, ngươi có thể có cơ hội này đã rất hiếm có rồi!"
Nghe thấy lời này, Thiên Lạc đại sư kia nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc, cuối cùng cả người thẳng đơ, khí tức tán loạn, hoàn toàn không còn chút sức sống nào nữa.
Chết!
Dương Thư đại sư quát khẽ: "Lạc lão, Lạc lão..."
Mà giờ phút này, hơn mười vị cường giả Chí Cao Đế Tôn của nhà họ Thiên đang đứng trên người nguyên thú phi hành cũng thi nhau hạ xuống.
Cầm đầu là tộc trưởng Thiên Ngạn Trác của nhà họ Thiên, cùng với Thiên Ngạn Nguyệt, vội vàng vây quanh ở bên cạnh Thiên Lạc đại sư.
Chết!
Giờ phút này, sắc mặt võ giả nhà họ Thiên vô cùng khó coi.
Tỷ thí thua thì thôi, cũng chỉ là mất mặt thôi.