Giang Tĩnh nghe thấy lời này thì gật đầu.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa sẽ phải xuất phát tiến về Võ Châu, nghỉ ngơi thật tốt vào".
"Rõ!"
"Rõ!"
Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi lần lượt đi ra ngoài cửa phòng.
Trong đình viện, Ôn Hiến Chi giữ chặt Giang Tĩnh, buồn bực: "Nếu không hai người chúng ta đuổi theo Võ Sơn Lãnh, giết ông ta đi?"
"Ôn công tử, đừng làm bừa".
Giang Tĩnh vội vàng kéo Ôn Hiến Chi lại, nói: "Đại nhân làm như thế là có ẩn ý của người".
Ẩn ý?
Ẩn ý gì?
Ôn Hiến Chi ngơ ngác nhìn Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh lại tiếp tục nói: "Suy nghĩ cẩn thận đi, hôm nay đại nhân nhìn thấy Võ Sơn Lãnh chỉ nói một câu đã khiến Võ Sơn Lãnh cảm giác không đúng, vội vàng trở về để gặp đại nhân".
"Nhưng đại nhân đợi lâu như thế chỉ để nói mấy câu với Võ Sơn Lãnh mà thôi".
"Lão phu nghĩ lại, cũng đã hiểu ra đại nhân có ý gì".
Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, có thể nói thẳng ra sư tôn ta có ý gì hay không?"
Giang Tĩnh xấu hổ cười một tiếng, tiếp tục: "Không khó để nhận ra lắm".
"Võ Sơn Lãnh có địa vị không thấp trong nhà họ Võ, nếu ông ta trở về nhà họ Võ nói rõ tất cả, nhà họ Võ biết đại nhân trở về, nếu trong lòng còn có e ngại, tất nhiên sẽ không có khả năng ra tay".
"Nhưng nếu đã quyết tâm muốn hủy diệt Võ Môn để nhà họ Võ trở lại vẻ tiêu diêu tự tại trước kia, vậy..."
Giang Tĩnh dừng một chút mới nói: "Đại nhân đang cho nhà họ Võ cơ hội, nói cho nhà họ Võ biết ta đã trở về, biết các ngươi muốn làm gì, ta không nói toạc ra là muốn xem các ngươi xử lý như thế nào thôi".
"Nếu Đại Võ Tài vẫn được tổ chức như thường, vậy chuyện này, đại nhân đã đồng ý tha cho bọn họ một mạng, không so đo nữa".
"Nếu nhà họ Võ vẫn làm theo ý mình, đại nhân sẽ... trực tiếp ra tay, đến lúc đó, chỉ sợ là sẽ không nể mặt mũi, bây giờ xem như đang cho bọn họ một cơ hội".