“Không sao, không sao đâu..”, Vân Nham Phong nhìn Tần Ninh, ông ta cười khổ rồi nói: “Khiến công tử phải chê cười rồi, thân thể của ta ngày một sa sút dần, có lẽ không bao lâu nữa, ta sẽ phải buông tay với chốn nhân gian này rồi”.
Nghe cha nói như vậy, sắc mặt của Vân Như Sương và Vân Như Tuyết vô cùng buồn bã.
Không dễ gì nhà họ Vân có được ngày hôm nay, mẫu thân của hai người vì gia tộc đấu đá nhau mà đã qua đời từ khi cả hai còn thơ bé, phụ thân mãi đến nay vẫn chưa cưới người nào khác.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của phụ thân, Vân Như Sương thật sự rất đau lòng.
Đó cũng là lý do vì sao chưa kịp thăm dò Tần Ninh mà nàng ta đã vội dẫn hắn về nhà.
Bệnh của phụ thân đã nghiêm trọng lắm rồi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay, ta bày ra bữa tiệc này là để cảm ơn công tử Tần Ninh và công tử Lý Nhàn Ngư, đừng nói tới những việc này nữa, mọi người mau dùng bữa đi”.
“Vâng…”
Sau khi tiệc rượu kết thúc. Vân Như Sương dẫn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư tới nơi ở của khách, nàng ta sắp xếp chỗ cho hai người nghỉ tạm.
Tần Ninh thấy Vân Như Sương vẫn còn buồn bã, nên hắn không nói gì thêm.
“Tần công tử, tạm thời, các ngươi cứ ở lại đây nhé, không cần nghĩ nhiều làm gì”.
Vân Như Sương sắp xếp chỗ ở cho hai người xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi.
Thì đúng lúc này, Tần Ninh gọi lại: “Vân cô nương”.
“Hả?”
“Ta có thể chữa khỏi bệnh cho phụ thân ngươi”.
Nghe được lời này, hai mắt Vân Như Sương sáng ngời.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta phải chữa khỏi cho bản thân trước đã, đây là những dược liệu cần dùng, tổng cộng có một trăm linh một loại, trong đó có hơn phân nửa là dùng để chữa thương cho ta, một nửa còn lại là để chữa bệnh cho phụ thân ngươi”.
“Nếu ngươi là có thể mau chóng tìm được những dược liệu này giúp ta mau chóng khôi phục thương thế, thì phụ thân ngươi cũng sẽ nhanh chóng khỏi bệnh”.
Nghe Tần Ninh nói vậy, Vân Như Sương chỉ biết sửng sốt.
“Ngươi thấy như thế nào?”
“Tần công tử...”, Vân Như Sương ấp úng: “Thứ cho tại hạ mạo muội, ngươi… còn chưa khám cho phụ thân ta …”, Tần Ninh cười cười, cũng không nhiều lời, hắn xoay người trở về phòng.
Lí Nhàn Ngư nhìn về phía Vân Như Sương, hắn ta nói: “Vân tiểu thư, ngươi yên tâm đi, sư tôn của ta nhất ngôn cửu đỉnh, hắn sẽ không lừa ngươi đâu, thuật luyện đan của người… không ai có thể so sánh được”.
Thầy trò hai người xoay người đi vào phòng.