Đàm Tùng lại nói: “Chúng ta trực tiếp đi tìm trưởng lão Hình Kha là được rồi, không cần quấy rầy đến những người khác”.
Lúc này, Đàm Linh Tiên nói: “Tổ phụ, võ giả cấp bậc Biến Cảnh có tuổi thọ hơn mười vạn năm, tại sao lại…”
“Đúng là hơn mười vạn năm, nhưng trong cuộc đời của võ giả, việc tu hành rồi chiến đấu làm hao tổn căn cơ, cũng chính là hao tổn tuổi thọ của mình, dù sao, võ giả tu hành vốn dĩ đã là con đường nghịch thiên, đấu với người, đấu với trời, tuổi thọ sẽ bị tiêu hao một cách dễ dàng…”
“Những rắc rối trong đấy, chính bản thân ta cũng không nói rõ được những đạo lý trong đó”.
Đàm Linh Tiên gật đầu.
Lúc này, Đàm Tùng dẫn ba người đi vào một con đường núi.
Nơi này, mỗi một chân núi, gần như đều có một động phủ, cửa động đóng chặt, phía trước có gắn bảng hiệu, ghi tên của một vị lão làng đang bế quan ở nơi này.
“Tiểu Đàm!”
Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên.
Đàm Tùng nhất thời hoảng sợ, bước chân dừng lại, trên con đường quanh co phía bên trái, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng đó, mỉm cười nhìn ông ta.
“Tô lão!”
Nhìn thấy ông lão, Đàm Tùng khom người hành lễ, khách khí nói: “Tô lão, sao người lại xuất quan rồi?”
“Cho dù bế quan cả ngày thì cuộc đời này của ta cũng chỉ có vậy, cứ yên lặng chờ chết là được rồi, ngược lại là ngươi, tại sao lại vào Thái Thượng Cốc?”
Tô lão cười ha ha nói: “Mấy tên nhóc kia là ai?”
Đàm Tùng lập tức nói ngay: “Đây là ba đứa trẻ có thiên phú không tầm thường, ta làm theo lệnh của viện trưởng, dẫn bọn họ đến gặp trưởng lão Hình Kha, hỏi thăm một số việc”.
“Ồ?”
Tô lão kinh ngạc nói: “Được được được, xem ra học viện Thánh Hoàng chúng ta đúng là người có thiên phú kiệt xuất xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hai tên nhóc này có căn cơ tu hành vững chắc, quả thật là không tầm thường, còn cô nhóc này thì kém hơn một chút, nhưng cũng không tồi”.
Đàm Linh Tiên nghe vậy thì nhíu mày, im lặng không nói gì.
Ngay cả gia gia Đàm Tùng cũng bị gọi là Tiểu Đàm, vị Tô lão này rõ ràng là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, kiến thức tất nhiên là không tầm thường.
“Được rồi, ngươi đi đi”.
“Vâng”.
Trong học viện Thánh Hoàng, Đàm Tùng thân là một trong thập đại thánh trưởng lão, lúc này lại cẩn thận tỉ mỉ, treo nụ cười trên mặt, sau khi rời đi một khoảng xa mới thẳng người dậy.
“Hai mươi vạn năm trước, Tô lão cũng là nhân vật thiên kiêu tiếng tăm hiển hách trong Tây Hoa Thiên, bây giờ cũng phải chịu sự giới hạn của tuổi thọ, lại không tìm được cơ hội đột phá…”
Con đường võ đạo, xưa nay đã là như vậy.
Thiên tài, yêu nghiệt, có thể một đường leo gió vượt sóng, tăng lên thực lực của bản thân, căn bản không cần lo lắng về tuổi thọ của mình.
Nhưng có rất nhiều người chỉ đi được một nửa đường, phát hiện ra bản thân cuối cùng cũng không thể đi tiếp nữa, đây chính là giới hạn của thiên phú.
Cũng chính vì thế mới có sự phân chia cấp bậc thành đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, Thương Mang Vân Giới.