Cổ thụ Thiên Nguyên đã khẳng định giết Tần Ninh đầu tiên kia mà.
Sao bọn họ lại chết cơ chứ?
Nói giỡn đấy à!
Cả ba lười nhiều lời với Tần Ninh.
Ngay lúc này bọn họ hận không thể giết chết Tần Ninh.
Ba bàn tay nhẹ nhàng chạm vào phía trên trận pháp.
"Cảm ơn ba vị thiếu hiệp đã ra tay!"
Cổ thụ Thiên Nguyên giờ nhếch mép cười khinh.
Oong...
Ngay sau đó, một âm thanh chói tai bỗng vang lên.
Sắc mặt ba người Tống Nguyên, Huyết Nguyệt Anh và Thôi Huyền trắng bệch.
"Ba vị thiếu hiệp cứ an tâm đi, ta sẽ giết chết hắn mà!"
Ba cơ thể trẻ trung nhanh chóng khô quắt lại.
Sau đó, lấy ba người họ làm trung tâm.
Mặt đất xung quanh bắt đầu rung động mãnh liệt.
Một gốc cây cổ thụ già cõi giờ bỗng biến thành gỗ mục.
Trong trận pháp, thân thể của cổ thụ Thiên Nguyên càng trở nên cao lớn dũng mãnh hơn.
"Tần Ninh phải không?"
Cổ thụ Thiên Nguyên cười nhạo nói: "Ngươi chết chắc rồi!"
"Lão già kia".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ngươi tưởng rằng ta mặc kệ bọn họ ra tay, không sợ ngươi bỏ chạy à?"
"Theo như hiểu biết của ta, nếu ngươi hấp thụ càng nhiều khí mộc linh thì bản thể của ngươi sẽ càng hùng mạnh".
"Thật đúng lúc, ta đang cần một cây kiếm gỗ hợp tay".
"Thân thể của ngươi thích hợp đấy!"
Nghe vậy, cổ thụ Thiên Nguyên vô cùng tức giận.
Đến bây giờ mà Tần Ninh còn mưu toan xử lý nó!
Nó đã hấp thu được khí mộc linh từ thế giới bên ngoài rồi, Tần Ninh không thể làm gì được nó nữa!
"Đồ khốn, đi chết đi!"
Cổ thụ Thiên Nguyên nổi cơn thịnh nộ, lá cây biến thành từng mũi kim sắc nhọn, bay thẳng đến chỗ Tần Ninh.
"Thập Nhất Phong Thiên Huyền trận!"
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Tứ Hải Bát Hoang, lực lượng Ngự Thiên, cội nguồn Phong Địa!"
Tần Ninh thì thầm nói.
Rồi chưởng lên mặt đất.
Rầm...
Mặt đất nứt toạc.
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đang chiến đấu với đám người của ba tông môn, giờ không thể không chạy ra xa.
Mặt đất nứt ra, từng vết nứt nhanh chóng lan ra bốn phía hàng chục dặm.