Thế nhưng tên khốn Thanh Vô Song này, lúc trước được người ta gọi là thánh tử đứng đầu, lại còn là cháu của thánh chủ thánh địa Thanh Dương, Thanh Dương Hoa, vậy mà lại vô liêm sỉ như thế.
Cực kỳ không biết xấu hổ!
“Tần công tử, nên làm như thế nào?”, Liễu Văn Truyền kích động nói.
Lúc này Tần Ninh bước ra một bước, nhìn về phía khu vực rộng lớn phía trước.
"Kim Diễm Thánh Sư thích lửa, mười mấy người có thể áp chế nó là dựa vào một bảo khí Chí Tôn".
Liễu Văn Truyền đưa mắt nhìn theo phương hướng Tần Ninh chỉ, chỉ thấy trên vùng đất rộng rãi phía trước, tổng cộng có mười sáu người, ba người phòng thủ, mười hai người vờn quanh bốn phía.
Ngoài ra còn có một người đứng ở bên ngoài chiến trường, tay cầm một cái gương huyền hỏa.
Trên cái gương huyền hỏa kia ngưng tụ ra từng hỏa văn, trải trên mặt đất xung quanh, mặt đất ngưng tụ từng hỏa văn khiến cho vị trí Kim Diễm Thánh Sư đứng bị hạn chế cực lớn.
Ngọn lửa trên người Kim Diễm Thánh Sư cũng không có cách nào bộc phát ra khí thế kinh khủng nữa.
"Trực tiếp phá cái gương huyền hỏa kia đi".
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
Liễu Văn Truyền lập tức hiểu, bóng người trong nháy mắt lao ra, một khí thế bá đạo xông lên.
"Cẩn thận".
Lúc này, trong đám người có người cảm thấy được khí tức mạnh mẽ xuất hiện, đột nhiên quát lên.
Sắc mặt đệ tử đang cầm gương huyền hỏa kia cũng biến đổi, lúc này đánh ra một quyền.
Ầm...
Tuy Liễu Văn Truyền không so được với đám thiên tài tuyệt thế như thánh tử, đạo tử, đan tử, nhưng thực lực cũng yếu hơn những người đó một chút thôi.
Khí thế của hai người lập tức va vào nhau, Liễu Văn Truyền lại là người làm khó dễ trước, chỉ thấy một tiếng ầm bộc phát ra, cả người đệ tử kia thụt lùi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Cảm giác khiến người ta khiếp đảm lan tràn.
"Ai?"
Quý Trường Phong dẫn đầu tấn công Kim Diễm Thánh Sư nổi giận gầm lên một tiếng.
Liễu Văn Truyền đưa mắt nhìn về phía Quý Trường Phong, hừ lạnh nói: "Quý Trường Phong, ngày chết của ngươi đến rồi".
"Là ngươi".
Quý Trường Phong cau mày lại, nhưng lại cười lạnh nói: "Lý Tấn Hoa đúng là vô dụng, dẫn người đuổi theo ngươi, lại để cho ngươi chạy thoát!"
Liễu Văn Truyền hờ hững nói: "Hắn ta đã chết rồi".
Chết!