Lập tức có người nói: “Tả Hạo sư huynh, ngươi vốn dĩ là Tiểu Đế Tôn tầng hai, Thanh Lân Huyết Ngạc này cùng lắm chỉ có thực lực Tiểu Đế Tôn tầng một mà thôi, ngươi dùng một kiếm giết nó thì đó chính là do ngươi cường đại, sao phải khiêm tốn?”
“Đúng vậy…”
“Mấy người chúng ta, đều thấy rõ ràng!”
Lúc này, Tả Hạo xua tay từ chối, thế nhưng nụ cười trên mặt không cần nói cũng biết.
“Các vị sư đệ, điểm tích luỹ của Thanh Lân Huyết Ngạc, ta liền…”
“Thanh Lân Huyết Ngạc là do ngươi giết chết, điểm tích luỹ tất nhiên là thuộc về ngươi!”
Có người lập tức nói.
“Chẳng lẽ chúng ta còn dám mơ ước?
Như vậy cũng quá là không biết điều!”
Tả Hạo mỉm cười, đi về phía Thanh Lân Huyết Ngạc.
Mà đúng lúc này, một âm thanh cũng chậm rãi vang lên.
“Ta nói… các vị… Còn có một người sống sờ sờ đang đứng ở đây đấy!”
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, thẳng thắn nói.
Trong đó có một người nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Đệ tử Thánh Đạo tông phải không?
Chúng ta đến từ Cửu Nguyên đan tông, không cần cảm ơn chúng ta!”
“Cảm ơn?”
Tần Ninh sửng sốt.
Người nọ cũng nói: “Vừa rồi ngươi suýt chút nữa đã chết trong miệng Thanh Lân Huyết Ngạc, Tả Hạo sư huynh giúp ngươi một phen, coi như là ngươi được cứu giúp, thế nhưng lần sau phải nhớ kỹ, đừng nên cậy mạnh, cảnh giới Đại Thần Tôn và cảnh giới Tiểu Đế Tôn có sự chênh lệch rất lớn!”
Nghe được lời này, Tần Ninh trừng mắt nhìn qua.
“Xin hỏi tên tuổi!”
Đệ tử kia nghe được lời này thì nói: “Ngươi xem cái người này, đã nói là không cần cảm ơn rồi mà, lại còn hỏi tên tuổi, tại hạ là Liễu Nghênh!”
“Cảm ơn?
Cảm ơn nương ngươi ấy!”
Lời này vừa nói ra, mấy người kia đều giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
“Cái thằng nhãi này, còn không biết trái phải đúng sai, Tả Hạo sư huynh ra tay cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi đi, tại sao lại còn mắng chửi người khác?”
“Cứu ta?
Ta cần hắn ta cứu?”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông áo trắng tên Tả Hạo, nói: “Cứ như vậy mà không biết xấu hổ sao?
Có phải là do ngươi giết hay không, trong lòng ngươi còn không biết rõ?”