Lúc này, Phong Vô Cực nhìn thoáng qua mấy bức tranh, ánh mắt dừng lại ở bức tranh Diệp Viên Viên.
"Nàng..."
"Ngươi từng gặp qua sao?", vẻ mặt Tần Ninh nghiêm lại.
"Tại hạ không dám chắc!", Phong Vô Cực chắp tay nói: "Xin Tần công tử cho tại hạ thêm chút thời gian, ta sẽ đi điều tra".
"Được!"
Nghe được câu trả lời, Tần Ninh gật đầu đồng ý.
Ba người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi đều đang ở Thanh Châu phát triển Thanh Minh!
Còn năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Theo lý mà nói, khả năng năm người bọn họ ở trong thánh vực Thiên Hồng rất lớn.
Thế nhưng, mãi đến bây giờ họ vẫn chưa chạm mặt nhau.
Chẳng qua, chỉ riêng năm châu lục lớn chiếm phần lớn thánh vực Thiên Hồng đã không thể biết trước được điều gì, càng không cần nhắc tới các khu vực khác.
Một đại thánh vực có dân số lên đến vạn triệu người, nếu muốn tìm vài người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.
"Cửu Anh!"
"Người nói đi".
"Đến Thanh Châu xem Thanh Minh hiện tại thế nào".
"Được".
Cửu Anh cười hì hì nói: "Có phải muốn dẫn Vân Sương Nhi đến đây không, Tần gia cô đơn à?"
"Cút xa ra".
Tần Ninh quát lớn: "Đi xem Dương Thanh Vân, Sương Nhi và Thạch Đầu bây giờ họ thế nào..."
"Vâng!"
Cơ thể Cửu Anh bay vút lên cao.
Cùng lúc đó, Nguyên Hoàng cung tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục cuộc hành trình đến Thánh Thú sơn...
Thời gian dần dần trôi qua, vết tích của Thánh Thú sơn đã từ từ xuất hiện ngay trước mắt họ.
Cách đó rất xa, Địch Nguyên chợt nhìn thấy có một vầng sáng tỏa ra từ trong dãy núi, vầng sáng trải rộng, bao phủ cả một mảnh núi rừng.
Quan sát thật kỹ, Địch Nguyên mới phát hiện, vị trí của vầng sáng kia chính là Thánh Thú tông.
"Đây là..."
Địch Nguyên sửng sốt.
Giản Bác vỗ vai Địch Nguyên, cười khì nói: "Ta đã nói cho người trước rồi mà, tổ sư thúc đã mở ra Vạn Thú Triều Bái trận mà các vị lão tổ tông của Thánh Thú tông chúng ta để lại, thấy không, bất ngờ không?"
Lúc này, ánh mắt Địch Nguyên sáng rực, nhìn về phía trước, rồi lại nhìn về phía Tần Ninh.
Cuối cùng, hắn ta quỳ phịch xuống dưới chân Tần Ninh, rồi cung kính hô: "Tổ!"
"Bà nội họ, đến bây giờ ngươi mới biết đây là tổ sư thúc của chúng ta hả? Giờ ngươi mới nhận ra sao? Chúng ta đã sớm nói cho ngươi rồi..."
Bây giờ, Tấn Triết không kiềm chế được mà mắng mỏ.
"Tổ!"
Địch Nguyên, quỳ gối, khấn đầu một cách thành kính.
Tần Ninh thấy thế, bèn mỉm cười nói: "Có vẻ như cuối cùng đã xuất hiện được một người hiểu lý lẽ rồi!"
Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ chỉ có Địch Nguyên biết hắn chính là lão tổ khai sơn, Ngự Thiên Thánh Tôn.
Thấy cảnh tượng trước mắt, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa ngẩn người ra.
Có nghĩa gì thế?
Sao lại gọi hai lần tổ?
Cho dù biết người ta là tổ sư thúc thì cũng đâu cần nịnh nọt như vậy chứ!