Tần Ninh biết thể trạng này của mình rất khó làm được việc gì.
Dùng lột xác đời thứ hai đi đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, ngưng tụ ra thể văn hư ảo.
Nhưng lần này, khi bị cuốn vào gió lốc thời không, lại bị bốn món cổ vật truy kích, hắn không chết đã là kỳ tích rồi.
Trước mắt, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó.
Cũng may hắn quen thuộc với thánh thú, dù sao đời thứ hai hắn cũng là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyên môn nghiên cứu thuật ngự thú, không chỉ có thể khống chế thánh thú mà còn hiểu rõ tính tình và hành vi của thánh thú.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhíu mày, chóp mũi hơi di chuyển.
“Ngửi thấy mùi gì không?”
Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đều lắc đầu.
Tần Ninh cũng cẩn thận hít hà.
“Dừng!”
Tần Ninh đột nhiên thốt lên.
Đám Giang Y Lâm, Giang Y Y đi trước dẫn đường lần lượt ngừng lại.
“Tần công tử, sao vậy?”
Tần Ninh đã ra tay một cách bí ẩn, giúp bọn họ tránh thoát một kiếp, Giang Y Y hiện tại cũng rất khách sáo với Tần Ninh.
“Đừng đi nữa!”
Tần Ninh nghiêm nghị nói: “Phía trước là địa bàn của Sơn Dung Tiêu Thố... thánh thú cấp tám!”
Sơn Dung Tiêu Thố?
Giang Y Lâm lên tiếng: “Đây là thánh thú gì mà ta chưa nghe bao giờ vậy?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Sơn Dung Tiêu Thố được lấy tên từ vẻ ngoài của nó. Bọn này khá là hiếm thấy, tính công kích không cao, hơn nữa cực kỳ hiếm gặp, cho nên chúng ta không biết là chuyện thường”.
Giang Y Lâm lại nói: “Nếu tính công kích của nó không cao thì chúng ta che giấu khí tức, vượt qua đây là được”.
Nghe thế, Tần Ninh lại nói: “Không thể!”
Không thể?
Tại sao lại không thể?