Lúc này, bốn phía đại điện sáng ngời, trên vách tường, chạm trổ một bức tranh cuốn tròn.
Bức tranh cuốn tròn này, cũng không phải là loại tranh phong cảnh gì, mà là tranh ghi chép.
Toàn bộ xung quanh các bức tranh trên tường lần lượt ghi lại các bức tranh, nhìn từ một bên, đại khái có thể thấy rõ ràng.
Một nam tử mặc áo choàng, đứng trên đỉnh núi cao, đang hái cái gì đó.
Mà khi nam tử xuất hiện lần nữa, thì đã ở trước một con nguyên thú.
Trước một con nguyên thú đáng sợ.
Nguyên thú cấp chín —— Viêm Ma Hùng.
Viêm Ma Hùng thân cao trăm mét, toàn thân phủ một lớp lông màu đen, tản ra ánh sáng lóng lánh kỳ lạ, bên ngoài bộ lông còn có một ngọn lửa màu tím bao phủ.
Người đàn ông cao lớn đứng ở trước người Viêm Ma Hùng lại trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng, ở bức tranh tiếp theo, người đàn ông và Viêm Ma Hùng giao chiến, hung ác mà bá đạo.
Cho đến cuối cùng, Viêm Ma Hùng bị người đàn ông chém chết, thi thể bị mang về.
Mà trong bức tranh.
Người đàn ông đem thi thể của Viêm Ma Hùng còn chưa khô máu đặt lên trên đỉnh một cây cổ thụ lớn.
Cây cổ thụ kia cành lá rậm rạp, chống lên giữa trời, trông giống như một cây cột sừng sững giữa đất trời.
Phía trên tán cây là một vùng đất.
Thi thể của Viêm Ma Hùng được đặt ở đó, máu tươi dần dần khô cạn.
Mà trên mặt đất, một hạt giống nảy mầm, phá đất mọc lên.
Hạt giống trưởng thành, biến hoá…
Cho đến cuối cùng hoá thành một đoá hoa sen, hơn nữa, còn sinh trưởng ra chín chiếc lá sen màu đỏ tươi.
“Tần công tử, đây là Cửu Diệp Huyết Hồng Liên phải không?”
Lão đạo sĩ mở miệng nói: “Theo như bức tranh này ghi lại, hình như có một vị cường giả giết chết Viêm Ma Hùng rồi nuôi dưỡng ra Cửu Diệp Huyết Hồng Liên”.
Tần Ninh gật đầu.
Tiếp tục quan sát bức tranh.