Giản Bác kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là ngươi đã biển thủ hết chỗ đó rồi à?"
Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu đều hừ một tiếng.
"Hai nhà chúng ta có mười tông môn phụ thuộc, những tông môn khác đều có thể nộp thêm hai phần, duy chỉ ba tông các ngươi không làm được là sao?"
"Bên tông gia đến tra hỏi, chúng ta cũng chỉ đành lấy các ngươi ra làm bia đỡ!"
Diệp Thiên Hữu mở miệng: "Chuyện cho tới bây giờ rồi thì cũng chẳng cần giấu diếm làm gì, ba người các ngươi chạy trốn giỏi đấy, cam tâm lãnh cái chết đi xem nào?"
Lúc này, đám Địch Nguyên, Giản Bác đều im lặng.
Nói cách khác, Diệp Thiên Hữu cùng Diệp Bằng đã biển thủ toàn bộ bảo vật mà tam đại tông môn tiến cống, rồi vu oan cho tam đại tông môn, nói bọn họ không hề tiến cống.
Mục đích đúng là muốn thêm một phần!
Nhưng tam đại tông môn không có.
Nhưng Diệp tộc là bá chủ Diệp Châu!
Quá mạnh, bọn họ không thể phản kháng.
Cho nên cũng chỉ có chạy!
Nghe đến đó, mấy người nhìn Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần cùng La Kình và các cao nhân Thiên Thánh của tam đại tông môn, vẻ mặt thương cảm.
Lúc ấy bọn họ đến đến Thánh Thú sơn, phát hiện nơi đây vắng vẻ không người, liền đóng trại lập tông.
Nhưng về sau đã bị Tần Ninh đe dọa nên hoàn toàn thần phục.
Thật đúng là xui xẻo đủ đường!
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình đều có sắc mặt khó coi.
Sự thật chính là như thế!
Không có thực lực thì sẽ bị ức hiếp.
Cho dù là cao nhân Thiên Thánh thì sao? Diệp tộc không thiếu cao nhân Thiên Thánh.
Mà nội tình tổng hợp của Diệp tộc thì mạnh hơn thánh quốc Đại Tề.
Tam tông bọn họ là gì trong mắt Diệp tộc chứ?
Căn bản chẳng đáng là gì.
Lúc này, Tần Ninh cũng đã hiểu ra tiền căn hậu quả.
"Các ngươi đúng là đáng thương..."
Tần Ninh nhìn ba người Nguyệt Phần Nhân, gật đầu nói: "Nhưng bây giờ các ngươi đã đệ tử Thánh Thú tông, không liên quan đến Diệp tộc, ta đương nhiên sẽ che chở các ngươi".
"Đa tạ Tần tông chủ".
Ba người lúc này đều nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Tần Ninh ra tay thì bọn họ cũng có chút niềm tin.
Dù sao, ngày đó Tần Ninh có thể một tay triệu hoán hơn vạn thánh thú đến, còn có cả Vạn Thú Triều Bái Trận làm căn cơ.
Đám người Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu trước mắt cũng sẽ không là cái thá gì.
Bọn họ còn đang lo Tần Ninh sợ đắc tội Diệp tộc mà trực tiếp vứt bỏ bọn họ.
Bởi vậy nên trước đó họ mới không nói rõ với Tần Ninh vì sao bản thân lại đến Thánh Thú tông mà chỉ nói là gặp phải cường địch.
Nhưng bây giờ xem ra... Tần Ninh lại có vẻ không hề e ngại chút nào!
"Giờ thế nào đây?"
Tần Ninh nhìn lên phía trước, ánh mắt rơi vào Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu.
"Người đã là của Thánh Thú tông chúng ta, Diệp tộc các ngươi không có quyền hỏi tội".
"Hơn nữa, hai người các ngươi áp đặt vu hãm cùng bức bách kiểu này cũng quá vô liêm sỉ... Ăn trên đầu trên cổ người ta thì cũng đừng như vậy chứ?"
Nghe đến lời này, Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu đều sững sờ.
"Nhãi con, ngươi thật sự muốn xen vào chuyện bao đồng?"