“Gọi ta một tiếng sư tôn, ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Nghe được lời này, Thần Tinh Dịch phẫn nộ nói: “Cha còn có thể gọi loạn, nhưng sư tôn thì không thể gọi loạn”.
Tần Ninh mặc kệ Thần Tinh Dịch.
Hắn ta không ngừng lựa lời gợi chuyện.
Tần Ninh vẫn không có chút phản ứng nào.
Ngược lại là Lý Nhàn Ngư ở một bên không ngừng giảng giải.
“Dương Thanh Vân?
Ôn Hiến Chi?
Diệp Nam Hiên?
Lý Huyền Đạo?
Trần Nhất Mặc?
Còn có một Thạch Cảm Đương nữa?”
Nghe Lý Nhàn Ngư giới thiệu về từng vị đệ tử của Tần Ninh, Thần Tinh Dịch chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Còn có bốn vị phu nhân?
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc?”
Thần Tinh Dịch nhìn Tần Ninh chằm chằm, nói: “Ngươi chắc chắn không phải là sư tôn của ta”.
Lý Nhàn Ngư nói một hồi, kết quả là Thần Tinh Dịch lại phán một câu như vậy, lúc này, ngay cả Lý Nhàn Ngư cũng nổi giận.
Thần Tinh Dịch chắc chắn nói: “Tuyệt đối không phải, năm đó, sư tôn ta tu luyện thuật luyện thể, biện pháp tốt nhất để giải quyết sự khô nóng trong cơ thể chính là đi tìm phụ nữ để giải toả, nhưng khi đó, sư tôn ta lại không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, ngược lại tự mình đi hoá giải, tiêu phí một số lượng lớn tâm tư và vật dụng!”
“Lúc trước, ta chỉ biết, sư tôn ta không thích phụ nữ!”
Thần Tinh Dịch chuyển đề tài, mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư tôn ta thích đàn ông, cho nên mới thu nhận một đệ tử đẹp trai như ta, đây cũng chính là lý do vì sao mà nhiều năm qua, ta vẫn luôn thể hiện ra rằng bản thân vô cùng thích phụ nữ, bởi vì… ta sợ sư tôn sẽ thích ta!”
Lời nói của Thần Tinh Dịch làm cho người ta kinh hãi không thôi.
Lý Nhàn Ngư ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt hoảng sợ cùng kinh ngạc.
Sư huynh nói như vậy, không sợ bị sư tôn đánh chết hay sao?
Lý Nhàn Ngư đã từng nhìn thấy sự bảo vệ của Tần Ninh đối với Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt và Thời Thanh Trúc.
Tuy rằng có chút lạm tình, nhưng bốn vị sư nương đều là bảo bối trong lòng bàn tay sư tôn.
Từ điểm này có thể nhìn ra được, sư tôn chắc chắn là thích phụ nữ.