Khí huyết từ trên trời giáng xuống giống như là mưa máu xối lên thân mười một người.
Mà không chỉ có bọn họ mà võ giả ở các thế lực cũng đều cảm nhận được một loại sức mạnh tinh thuần đang tỏa ra.
Uy năng ẩn chứa trong khí huyết của một vị Thánh Nhân khổng lồ đến vậy đấy!
Giờ khắc này, vô số người đang yên lặng nếm thử.
Nhất là mười một người trên không trung là có thu hoạch lớn nhất.
Tiếng nổ dần dần tiêu tán.
Bên trong cung điện Cửu Thiên.
Tường vỡ, vách sụp.
Tần Ninh đứng vững, sắc mặt trắng nhợt.
Giết Thánh!
Đối với người thường thì gần như là chuyện không thể, thế nhưng Tần Ninh lại luôn luôn làm được.
Giờ khắc này, vô số người đều hội tụ ánh mắt vào đây.
"Không!"
Kỷ Phác đứng ở bên ngoài quang trận, không cam lòng gầm thét.
Năm đó, một vị cao nhân tới Ma Quang tông, nói rằng có thể giúp Kỷ Uyên thành tựu Thánh Nhân mạnh nhất.
Kết quả là, kế hoạch bắt đầu.
Kỷ Uyên không màng nguy hiểm đến tính mạng, bóc ra một hồn ba phách đi xuống hạ giới.
Ẩn núp tám vạn năm.
Tám vạn năm!
Thế nhưng Kỷ Uyên lại chết, thân thể U Vương không tới tay.
Kỷ Phác giờ phút này chỉ cảm thấy hận, oán hận lan tràn.
"Tần Ninh, ta muốn ngươi phải chết!"
Rít lên một tiếng.
Kỷ Phác một tay vươn ra.
Bàn tay kia xuyên qua quang trận, huyết nhục tán loạn, chỉ còn lại xương trắng âm u.
Thậm chí xương trắng này còn sắp sửa vỡ nát.
Đây là quy tắc thiên địa, muốn xuyên qua quy tắc thiên địa, cho dù là Thánh Nhân mạnh mẽ đến thế nào thì cũng sẽ phải trả giá đắt.
Tần Ninh cũng không phải người có thể đánh vỡ thế giới Cửu Thiên.
Mà là khuếch trương một góc giới vực của đại lục Vạn Thiên rồi di chuyển vị trí của Kỷ Uyên ở trong Ma Quang tông nằm trong khu vực đó.
Khu vực vừa không thuộc về thế giới Cửu Thiên, cũng không thuộc về đại lục Vạn Thiên.
Nhưng bây giờ, Kỷ Phác lại muốn mạnh mẽ xuyên thấu quy tắc lực, đi vào đây thì không khác nào muốn chết.
Tần Ninh nhìn cảnh này, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Tần Kinh Mặc đã hết!
Từ đó, thế gian này cũng không còn Tần Kinh Mặc nữa!
"Đệ sẽ thay huynh nhìn cảnh đẹp của thế giới này, Kinh Mặc đại ca..."
Một tiếng thì thầm là một lần buông xuống.
Giết Thánh!
Hôm nay giết Thánh, không vì hiển uy mà chỉ là đang hoàn toàn buông bỏ chấp niệm luôn treo ở trong lòng.
Kỷ Phác vươn tay vào, đi vào quang trận.
Tần Ninh nhìn về phía bàn tay kia, gương mặt hờ hững.
"Kỷ Phác, ta không giết ngươi!"
Tần Ninh từ từ nói: "Ta sẽ cho ngươi nếm trải sinh ly tử biệt, nỗi đau mất đi con trai cưng, để cho ngươi phải đau khổ, đau khổ đến cực hạn. Rồi ta sẽ tìm được ngươi và giết ngươi!"
"Kỷ Phác, Ma Quang tông!"
"Thời gian sẽ không quá lâu, ngươi nhớ lấy!"
Nói xong, Tần Ninh giờ phút này mang theo vẻ cô đơn.
"Muốn đi? Ngươi đi được sao?"
Kỷ Phác giận dữ hét lên.
"Ma Quang Thánh Châu, bạo!"
Trong khoảnh khắc, bàn tay kia nổ tung.
Mà khi ấy một hạt châu màu đen lao vùn vụt đến chỗ Tần Ninh.
Oanh...
Trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên.