"Cho ngươi một viên này!"
Tần Ninh lại lấy ra một hạt sen, đút cho con mèo nhỏ.
Chẳng mấy chốc, lông trắng xù xì trên người con mèo nhỏ bỗng nhiên đổi thành đỏ tươi như máu, ánh mắt nó cũng lạnh lẽo như băng.
Tần Ninh không dây dưa nữa, hắn ngồi trên người Cửu Anh, lấy một hạt sen ra rồi nuốt xuống.
Ngay sau đó, một sự dư thừa khí huyết lan ra khắp cơ thể hắn.
Cửu Diệp Huyết Hồng Liên là bảo vật tuyệt vời nhất.
Cho dù có là Chí Cao Đế Tôn thì cũng sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy vì Cửu Diệp Huyết Hồng Liên thôi.
Hạt sen của nó nồng nặc khí huyết.
Khí huyết càng lớn mạnh thì càng giúp cho thân thể, máu thịt và kinh mạch của võ giả xảy ra sự lột xác đến mức tối đa.
Dưới sự lột xác ấy, võ giả chỉ cần có tu luyện pháp môn thì pháp thân đều sẽ có bước tiến rất lớn.
Lúc này, pháp thân của Tần Ninh xuất hiện mờ ảo bên ngoài cơ thể.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, pháp thân Ngoại Hiện được chia thành bốn cấp bậc.
Đầu tiên là ngoại hiện, là thật như ảo.
Thế nhưng, theo sự đột phá qua bốn cấp bậc từ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, rồi đến đỉnh phong, pháp thân sẽ dần trở nên thật hơn, khi ấy sẽ giống hệt như người thật.
Khi tới cấp bậc Tiểu thần Tôn, pháp thân Thoát Thể, có thể chiến đấu một cách độc lập, đồng thời cũng có bốn cấp bậc.
Khi đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn, pháp thân Ngưng Hồn, đến lúc đấy không phải đơn giản chỉ là ngoại hiện, rời khỏi thể xác như vậy, mà nó sẽ có thêm trí tuệ, có thể xử lý vài tình huống, rồi còn tự chiến đấu được nữa.
Thậm chí còn rất nhiều võ giả cửu cảnh Chí Tôn đến giờ vẫn không thể giải thích rõ ràng rành mạch về sự diệu kỳ của pháp thân.
Lúc này, lực lượng dần ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh, khí huyết của hắn giờ đây quá dư thừa, trạng thái pháp thân Ngoại Hiện càng lúc càng trở nên chân thật hơn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mặt trời sắp xuống núi đằng Tây.
Bọn họ đã sắp tới Tề Châu rồi... vùng đất Cửu Châu.
Nơi giao nhau giữa Khương Nguyên Châu và Tề Châu.
Đó là thành Trung Vân! Sự tồn tại của thành Trung Vân rất kỳ lạ.
Cái thành này có danh tiếng vang dội ở vùng đất Cửu Châu.
Nhưng đây lại là một tòa thành không có chủ.
Ở giao giới giữa Khương Nguyên Châu và Tề Châu, tòa thành này trải dài trăm dặm, nhưng từ Nam đến Bắc cũng chỉ có hơn mười lý mà thôi.
Ban đầu, tòa thành này đã từng bị Tề Châu và Khương Nguyên Châu tranh đoạt.
Thế nhưng, đã nhiều năm trôi qua, thành Trung Vân vẫn chưa thuộc về bên nào cả, mà ngược lại, nhờ vào vị trí địa lý độc đáo, tòa thành này đã trở thành một sự tồn tại rất đặc biệt.
Rất nhiều võ giả tới từ Cửu Châu và những kẻ tàn ác thế giới không thể dung tha cũng tụ tập về đây.
Dần dà, nơi đây không có chủ nhân nên vô cùng hỗn loạn, là thiên đường của những kẻ ác.
Thế nhưng, bây giờ.