Hồn lực dao động khắp căn phòng.
Bên ngoài gian phòng.
Lăng Loạn đạo nhân và Ly Tâm Lăng nhạy cảm cảm nhận được.
"Hồn lực viên mãn, đây là muốn thành Thánh sao?"
Lăng Loạn đạo nhân kinh ngạc.
Bảy ngày trước Tần Ninh mang về một kẻ sắp chết, bị tra tấn đến mức không còn ra hình dạng gì.
Bảy ngày sau lại chuẩn bị thành Thánh rồi?
Tần Ninh đang làm cái gì vậy?
Người sắp chết mà lại thành Thánh Nhân! Thần à!
Một tiếng cọt kẹt vang lên.
Cửa phòng mở ra.
Nhìn dáng vẻ của Tần Ninh lúc này, tay áo cuốn tới khuỷu tay, bước ra ngoài.
"Coi như đã ổn rồi đấy!"
Tần Ninh vỗ hai tay.
Phía sau hắn, Dương Thanh Vân đi ra.
Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đều đi lên phía trước.
"Tần Ninh, Dương Thanh Vân đâu?"
"Đúng, con rể ta đâu?"
Hai người đều sững sờ.
"Khụ khụ... Ta đây mà...", Dương Thanh Vân giờ phút này lúng túng nói.
Đúng, chính xác, hắn ta đây chứ ai.
Tiên Vô Tận giờ phút này ngẩn người, nhìn Dương Thanh Vân nửa ngày.
"Ngươi ngươi ngươi...", Huyền Chấn giờ phút này cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Đám Lý Huyên cùng Ly Tâm Lăng là lần đầu thấy Dương Thanh Vân nên không kinh ngạc cho lắm.
Nhưng sau đó, Tiên Vô Tận đột nhiên quay người lại, ôm chặt đùi Tần Ninh.
"Tần Ninh, Tần Vương, ngươi cũng làm cho lão hủ một lần đi!"
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tiên Vô Tận sau khi hoàn hồn.
Phản lão hoàn đồng đây này! Dương Thanh Vân lúc đầu đang có dáng vẻ của ba mươi mấy tuổi, nhưng sau khi qua tay Tần Ninh lại thành dáng vẻ hai mươi tuổi.
Đẹp trai hơn! Ông ta cũng muốn.
"Ta cũng thế, ta cũng muốn".
Huyền Chấn giờ phút này vội vàng nói: "Năm đó ta vinh dự được mọi người cho là người đàn ông đẹp trai nhất đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh, ta cũng muốn".
Tần Ninh cạn lời nhìn dáng vẻ này của hai người.
Hắn đá văng cả hai ra rồi mắng: "Xéo đi xéo đi, mấy ngày nay mệt chết ta, không rảnh đi làm loạn với cả hai ngươi đâu!"
Hai người lại nhìn Dương Thanh Vân, vội vàng vây quanh Dương Thanh Vân lải nhải không ngừng.
Một lần nữa nhìn thấy hai người, Dương Thanh Vân cũng cảm khái rất nhiều.
Ba người đi tới một bên nói chuyện.
Tần Ninh thì đi vào lương đình uống chén nước.
Lăng Loạn đạo nhân thần bí xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh, nịnh nọt cười nói: "Tần công tử, ờ… hê hê… chúc mừng ngài tìm được đồ đệ cưng!"
"Chỉ là, độc trong người ta..."
"Vội cái gì?"
Tần Ninh liếc Lăng Loạn đạo nhân, bình tĩnh nói: "Trì hoãn thêm chút thời gian thì ngươi cũng chẳng chết được đâu mà!"
Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ cười, không dám cãi lại.
Tần Ninh lẩm bẩm: "Đi dò la xem có người của Huyết Linh cung đến hay không, còn cả Thương Long điện gì gì đó nữa...", "Điều tra kỹ càng về Huyết Ninh Nhi, còn cả người tên Thanh Thanh mà ả nhắc đến nữa, cùng với Long Khánh Phi".
Lăng Loạn đạo nhân lập tức gật đầu, quay người rời đi.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh lại mang theo vài phần lãnh đạm.
Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Huyết Linh cung phải trả giá đắt!
"Công tử!"
Ngay tại giờ phút này, bên ngoài đình viện vang lên tiếng nói lo lắng của người hầu: "Người của Nguyên gia đến hỏi thăm chúng ta..."
"Tránh ra, để ta nói!"
Cửa viện bị đẩy ra.
Nguyên Thanh Hạm mặc võ phục nhìn rất nghiêm nghị, thấy Tần Ninh thì đi thẳng tới.
"Bảy ngày trước Nguyên Đan hội chúng ta mất trộm, có phải là ngươi làm hay không?"
Tần Ninh nhìn Nguyên Thanh Hạm đang thở phì phì, khẽ gật đầu.
"Thật sự là ngươi làm?"