Hai người gật gật đầu.
“Giải tán đi!”
Tần Ninh mở miệng, Duẫn Khả Vi lệnh cho Ngô Tông Hạo làm tan đi sương mù bốn phía.
Thân hình của ba người lại xuất hiện bên ngoài thành Thương Ngọc.
Lúc này, Tần Ninh mới đóng lại Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương, giao cho hai người, nói: “Giữ cho kỹ, sau này các ngươi lại thử xem, trong Trung Tam Thiên này, ngoại trừ ta, không ai có thể mở ra được trong thời gian hai nén hương đâu”.
Hai người gật đầu.
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía trước.
Bên ngoài thành Thương Ngọc, bị bao phủ bởi một vùng máu đỏ.
Tần Ninh vung tay lên, quát: “Võ giả nhà họ Linh nghe lệnh”.
“Quét sạch chiến trường, khôi phục đường ra vào thành Thương Ngọc!”
“Vâng!”
Từng võ giả nhà họ Linh từ trong thành Thương Ngọc đi ra.
Hơn hai nghìn vị võ giả Tiểu Đế Tôn, Đại Thần Tôn, Tiểu Thần Tôn đều chết sạch.
Không một ai sống sót.
Không một ai chạy thoát.
Mọi người nhìn về phía Tần Ninh không khác gì đang nhìn thấy thần linh.
Trải qua việc này, tất cả mọi người đều sẽ biết…
Nhà họ Linh.
Không thể trêu vào.
Tần Ninh từng bước đi vào trong thành Thương Ngọc.
Cho đến khi màn đêm buông xuống.
Linh phủ.
Trong đại sảnh nghị sự.
Đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều đang tập trung ở chỗ này.
“Thật sự là làm cho ta sợ muốn chết”.
Lúc này, Linh Thiên Triết vẫn đứng ngồi không yên như trước, nói: “Ta ở bên ngoài nghe được tin tức, mọi người đều bị doạ cho choáng váng!”
Nhiều ngày qua, bọn họ ở bên ngoài xử lý chuyện của các thành trì xung quanh thành Thương Ngọc.
Rất ít khi ở lại thành Thương Ngọc.
Mãi đến khi nhận được tin tức mới gấp rút trở về.
Nhìn thấy Tần Ninh giải quyết tất cả mọi chuyện, trong lòng mấy người vẫn sợ hãi như trước.