Thần Vĩnh Khiếu vội vàng bịt lại cổ Thần Vũ, nhưng lại không thể ngăn cản sinh mệnh lực của Thần Vũ trôi đi.
Mà lúc này, một con chó con có sừng màu nâu lớn chừng bàn tay đứng vững tại đầu vai Tần Ninh, khóe miệng mang vết máu.
Thánh Thú!
Nó xuất hiện lúc nào!
Tuyết Phi Yến không đánh nhau với Ôn Hiến Chi nữa.
Phệ Thiên Giảo đã trực tiếp giết chết Thần Vũ.
"Vũ Nhi..."
Thần Vĩnh Khiếu hoàn toàn tức giận, giống với Đường Mặc vừa rồi.
Thiên kiêu số một nhà họ Thần, thiên kiêu chi tử có tính đại biểu nhất của nhà họ Thần, đã chết rồi.
Dù Đường Dục là thiên kiêu số một của nhà họ Đường, nhưng vẫn không thể so sánh với Thần Vũ.
"Ta muốn giết ngươi!"
Rống lên một câu, khí tức của Thần Vĩnh Khiếu bộc phát, muốn xông đến trước người Tần Ninh.
Phệ Thiên Giảo chợt nhếch nhếch miệng, khinh thường nhìn người đang lao tới.
Gần đây biểu hiện của Ôn Hiến Chi không tệ, nó cũng phải cố gắng biểu hiện mình nhiều hơn trước mặt Tần Ninh mới được.
Trong nháy mắt, thân thể Phệ Thiên Giảo biến thành cao hơn một trượng, nhìn chằm chằm Thần Vĩnh Khiếu.
Mà đúng lúc này, bước chân Thần Vĩnh Khiếu đột nhiên ngừng.
Mọi người vốn cho rằng Thần Vĩnh Khiếu sẽ đánh nhau chết sống với Thánh Thú kia, nhưng giờ phút này bước chân Thần Vĩnh Khiếu chợt ngừng lại.
Tất cả mọi người đều không hiểu.
Nhưng chính Thần Vĩnh Khiếu lại cảm nhận được rõ ràng.
Ông ta sợ!
Sợ con Thánh Thú giống chó nhà màu nâu trước mắt.
Con chó này mang đến cảm giác áp bách tử vong cho ông ta.
Giờ khắc này, tình cảnh vô cùng kỳ quặc.
Ôn Hiến Chi đối mặt với Tuyết Phi Yến.
Phệ Thiên Giảo đứng trước người Tần Ninh, đối mặt với mọi người.
Nhưng cục diện kỳ quặc như vậy không kéo dài lâu.
Trong sơn cốc, bầu trời bắt đầu tối sầm đi, từng đạo khí tức mạnh mẽ ngưng tụ lại.
Lúc này, rất nhiều đệ tử đều có cảm giác hít thở không thông.