Cái cây kia chỉ cao tầm ba đến năm mét, thân cây to nửa mét, nhìn vô cùng chắc nịch.
Giờ phút này Tiên Hàm lại gần, mừng rỡ nói: "Ca, đây là cây cổ thụ gì?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"
Tần Ninh dùng bàn tay làm dao chặt cái cây kia xuống.
Tiên Hàm giật mình, chỉ cảm thấy rất có thể cái cây này có lai lịch lớn.
Nếu không vì sao Tần Ninh nhìn chằm chằm cây cổ thụ một lát rồi lại chặt nó xuống chứ, đúng là kỳ quái.
Chỉ là sau gần một ngày bận rộn, cuối cùng Tần Ninh lại dùng cây cổ thụ đó để làm một cái ghế dựa.
Nhìn cái ghế dựa xinh đẹp kia, Tiên Hàm lập tức nhíu mày.
Bận rộn nửa ngày chỉ để làm cái ghế dựa này ư?
Tần Ninh còn lấy thêm mấy thứ như bàn, chén trà, ấm nước từ trong nhẫn không gian ra, sau đó thoải mái nhàn nhã nằm trên ghế dựa.
"Ngươi nhìn chằm chằm ta một ngày, không cần tu hành sao?"
"Ta..."
"Mau xéo đi, cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà còn không ngại mất mặt, lần này chắc hẳn Giang Ngạo Tuyết sẽ có thể đến Thánh Vương cửu hiền, tên nhóc ngươi kém xa, vậy mà còn lười biếng?"
"Ta biết rồi!"
Tiên Hàm đang định rời đi, nhưng lại bị một cái móng vuốt đẩy ngã xuống đất.
Giờ phút này Phệ Thiên Giảo chỉ vào cái ghế dựa dưới người Tần Ninh, lại nhìn Tiên Hàm một chút, nói: "Cũng làm một cái cho chó đây đi!"
"Ngươi nghĩ hay lắm!", Tiên Hàm xì một tiếng khinh miệt: "Làm cho ca của ta còn được, chứ làm cho ngươi ư? Ngươi thì tính là cái gì?"
...
Một ngày tu hành đến đêm mới kết thúc.
Trong sơn cốc dần dần yên tĩnh lại, ngoài vài âm thanh không hài hòa truyền đến từ trong một động phủ nào đó ra thì còn lại đều rất tĩnh mịch.
Mà giờ phút này, trong Giang phủ ở Giang Thành cách đó trăm dặm.
"Y Lâm, con chắc chắn bọn họ đã đi dãy Giang Hung thật chứ?"
Giang Du Văn nhìn con gái mình, kinh ngạc.
"Vâng!"
Giang Y Lâm cũng không chắc chắn lắm, nói: "Lúc đầu con còn tưởng rằng bọn họ giả vờ, kết quả là thật, hơn nữa chỉ có mấy người Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu..."
Giang Du Văn càng kinh ngạc: "Trong phủ điều động người, ta còn đang phụ trách, hơn nữa cho dù không phải ta phụ trách thì mấy vị trưởng lão cũng là bạn tốt của ta, vậy mà ta lại không biết một chút tin tức nào cả".
"Cha..."
Giang Y Lâm hung ác nói: "Lần này là cơ hội của chúng ta!"
"Đừng nóng vội!"
Giang Du Văn lại cẩn thận nói: "Lần trước Giang Y Y vừa xảy ra chuyện, lần này Giang Ngạo Tuyết đã đi ra ngoài, rõ ràng là một cái bẫy, thật sự nghĩ chúng ta là kẻ ngu ư?"