"Không sao cả".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu phụ thân ngươi không hy vọng nhà họ Khương chấm dứt từ đây thì ông ta sẽ không làm vậy đâu, ngươi đi đi".
"Chạy ngay về nói ông ta, ta bảo ngươi quỳ, ngươi liền quỳ xuống, ông ta sẽ tới gặp ta thôi!"
Khương Hồng Lâm nghe vậy bèn cúi đầu chào, rồi mới dẫn Khương Kim Ca rời đi.
Thấy Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca đã đi hẳn, đám người Duẫn Khả Vi đi tới.
"Đây là thả bọn họ đi rồi à?"
Duẫn Khả Vi khó hiểu hỏi: "Không giết người diệt khẩu sao?"
"Nếu giết hết thì ta phải tìm ai để dò la tin tức hả?"
Duẫn Khả Vi cười cười, đi đến bên cạnh Tần Ninh, chắp tay nói: "Cái đó, Tần công tử...", "Hử?"
"Làm thế nào mà Tiểu Linh Cổ khống chế độc thú được vậy?
Ngươi dạy ta được không".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Duẫn Khả Vi, nói thẳng: "Nói cho ngươi thì ngươi cũng không học được".
Duẫn Khả Vi lập tức đáp lại: "Ngươi đừng thấy ta ăn mặc phóng khoáng kiểu này mà coi thường, trên thực tế, thiên phú đan thuật của ta rất mạnh đấy, nếu không cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của sư tôn, rồi được nhận làm đồ đệ đâu!"
"Haha!"
Mắt xanh của Trần Nhất Mặc à?
Haha! Duẫn Khả Vi không nhịn được.
Cái điệu cười haha này hơi bị đau đấy.
Tần Ninh đứng dậy, duỗi thẳng người, nói ngay: "Đi thôi, đến kho chứa của Vạn Độc tông nhìn xem Vạn Độc tông lớn như vậy thì có thánh địa tu hành gì không".
Trong khoảng thời gian này, thực lực của Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tăng tiến một cách chậm chạp.
Hiện tại, cả hai đều là Đại Chí Tôn hậu kỳ, nhưng Tần Ninh không hề hài lòng với nó.
Nghe Tần Ninh nói vậy, đôi mắt Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên sáng ngời.
Gần đây bọn họ không có được thỏa sức chiến đấu, tốc độ tiến bộ hiển nhiên sẽ không nhanh, cảm giác cũng không mấy thoải mái.
Đến lần này, bọn họ vốn nghĩ sẽ có một trận chiến ác liệt, thế nhưng sư tôn lại ra tay, nhẹ nhàng giải quyết Vạn Độc tông.