Hai vị cảnh giới Thánh Vương lục hiền, bốn vị Thánh Vương tam hiền.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là… hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ…
Bọn họ tận mắt chứng kiến người đã bị phế có thể nhặt cái mạng về, còn phải dựa dẫm vào Tần Ninh, không biết đã sử dụng bí thuật gì.
Nhưng bây giờ lại bình phục như kỳ tích.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là Hạo Thiên, không chỉ bình phục, mà còn… sắp ngưng tụ thể Thánh Hoàng!
Thấp thoáng có cả thể văn, đây chẳng phải là ngưng tụ thể Thánh Hoàng ư?
Lúc này Cầm Thiên Thánh Vương chỉ muốn nuốt lại những lời vừa nãy.
“Việc đó…”
Giọng điệu Cầm Thiên Thánh Vương có chút do dự, ngập ngừng nói: “Vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi, các vị… tin không?”
Đám người Tử Nhân Nguyên, Quỷ Kiếm tiên sinh đều tỏ sắc mặt khó coi.
Đừng nói mấy người Y Linh Chỉ, Tề Phi Vân, U Hồn Thiên.
Chỉ riêng một mình Hạo Thiên… cũng đủ tiêu diệt bọn họ.
Hạo Thiên này.
Là đệ tử thân truyền của Ôn Hiến Chi, đồ tôn đứng đầu của Ngự Thiên Thánh Tôn.
Một mình độc chiến với các trưởng tộc của năm truyền thừa Thánh Cảnh cũng không bị rơi vào thế yếu.
Càng đừng nói bây giờ đã tiến thêm một bước, bắt đầu ngưng tụ thể văn Thánh Hoàng.
Lúc này Hạo Thiên nhìn sang năm người, hừ một tiếng.
“Cút!”
Một tiếng quát nặng nề tựa như trăng bạc lóe lên, hóa thành lưỡi đao sắc bén chém về phía mấy người.
Tất cả bọn họ đều lùi lại.
Lúc này họ đều phát hiện trên áo xuất hiện vết rách nhỏ.
Quá mạnh rồi!
Đối với Hạo Thiên, điều khiển phần sức mạnh này chém chết bọn họ là việc không hề khó.
Đám người Cầm Thiên Thánh Vương, Cửu Đỉnh Thánh Vương lập tức quay người chạy khỏi nơi này.
Tần Ninh cũng không nói gì thêm.
Mười bốn bóng hình đều chìm vào trong đầm nước và biến mất.
Sau đó Tần Ninh mới quay người nhìn sang Hạo Thiên.
Hạo Thiên chắp tay nói: “Dù sao bọn họ cũng khó khăn lắm mới đạt đến cảnh giới Thánh Vương, khác với năm phương thánh cảnh, mọi người đều căm thù ma tộc đến tận xương tủy, chỉ là tạm thời bọn họ vẫn chưa biết thôi, giết họ cũng là tổn thất chiến lực Thánh Vực Thiên Hồng chúng ta”.
Tần Ninh nghe thấy lời này cũng không nói gì.
Hạo Thiên…
Rất giống Ôn Lưu Giang năm đó.