"Đừng lãng phí thời gian nữa, ba người cùng tiến lên đi!"
Tần Ninh mở miệng nói.
Mượn Tam Nguyên thánh đan, bây giờ kinh mạch huyết nhục hồn phách của hắn đủ khả năng tiếp nhận mức bộc phát lớn nhất, chính là cấp bậc Tiểu Thánh Vương.
Ba tên Tiểu Thánh Vương, cũng không khiến hắn phải lo lắng gì.
"Ngông cuồng".
"Ngu dốt!"
Đám con cháu ở đây đều là những người trẻ tuổi bồng bột, nghe thấy Tần Ninh nói vậy, ai nấy cũng đều vô cùng giận dữ, thi nhau kêu la.
Giang Tùng lại cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi?"
"Một mình ta là đủ".
Vừa dứt lời, Giang Tùng trực tiếp sải bước ra, sau đó tung ra một quyền.
Tần Ninh nhìn thấy Giang Tùng đánh tới lại vô cùng bình tĩnh, cũng sải bước lên, khí huyết trong cơ thể phóng ra.
Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được cường độ của cấp bậc Tiểu Thánh Vương rõ ràng.
"Thiên hùng phách!"
Tần Ninh nâng tay lên, sau đó nhanh chóng rơi xuống.
Chỉ trong chốc lát, giống như có một con gấu khổng lồ xuất hiện phía sau Tần Ninh, nhào về phía Giang Tùng.
Ầm...
Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, cả người Giang Tùng đột nhiên run rẩy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã dập mông xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hắn ta muốn đứng dậy nhưng lại kêu la ầm ĩ, đau đến mức căn bản không dậy nổi.
"Nếu không phải ngươi là con cháu nhà họ Giang, một bàn tay này của ta đã đập chết ngươi rồi!"
Tần Ninh lạnh lùng nói.
Mặc dù tính tình Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi không nóng nảy bằng Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, thế nhưng là sư phụ, là huynh trưởng, hắn có thể đánh chửi, có thể bắt nạt, có thể chế giễu hay trêu đùa.
Nhưng những người khác!
Thử động vào bọn họ mà xem!
Đám con cháu nhà họ Giang xung quanh đều lặng ngắt như tờ.
Tần Ninh cũng không thèm để ý.
Cho dù hai người Giang Bách và Giang Hòe có là đồ đần thì cũng đã nhìn ra Tần Ninh không dễ chọc.