Một vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm đã bỏ mạng! Giết ngay tức thì chỉ với một chưởng từ xa, kể cả Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng hoàn toàn không làm được điều đó.
Lúc này, Thi Ngọc nhìn về phía trước, một bóng người cường tráng hiện ra ở đó.
Đại cung chủ Đà La cung, Đà La Khôn! Giờ đây, Đà La Khôn đứng nghênh ngang ở đó như ánh mặt trời chói chang, cơ thể như chứa đựng nguồn khí huyết vô tận chực chờ bộc phát bất cứ lúc nào.
Thi Ngọc đã từng gặp võ giả Cực Cảnh, đó là ba người Hứa Thất Dạ, Lý Văn Hiện và Mạc Ngọc Châu. Áp lực khi ba người kia xuất hiện cũng gây ra cho ông ta cảm giác giống như Đà La Khôn trước mắt vậy.
Cực Cảnh! Đây chính là Cực Cảnh! Thi Ngọc bàng hoàng nhìn ông ta.
"Đà La Khôn...", Đà La Khôn hướng mắt về phía Thi Ngọc, cười khẩy: "Cực Cảnh quả là huyền diệu vô cùng, pháp thân dung hợp với thân xác, xác thịt mạnh mẽ không giới hạn".
"Thi Ngọc, có lẽ cả đời này ngươi sẽ không bao giờ trải nghiệm được sự mạnh mẽ ấy đâu!"
Tâm trạng Thi Ngọc trĩu nặng.
Cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bát phẩm mà gặp Chí Cao Đế Tôn thập phẩm thì vẫn cố gắng đánh một trận được, nếu có thủ đoạn bảo vệ tính mạng thì vẫn có khả năng chạy thoát.
Thế nhưng, Đà La Khôn là cường giả Cực Cảnh!
"Sau một năm chờ đợi, ta xem như đã hoàn toàn nắm giữ năng lực của Cực Cảnh đến mức tối đa, giai đoạn thứ nhất là pháp thân dung hợp với thân xác, là cấp độ đưa thân xác đến cực hạn, sau đó là Linh Cực Cảnh... còn gọi là linh giả Cực Cảnh...", Đà La Khôn nhếch mép: "Giờ cả ba tên Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thanh Dương Hoa có cùng xông lên thì ta cũng không sợ!"
Nói rồi Đà La Khôn nắm chặt tay, thẳng thừng tóm lấy Thi Ngọc.
Trong lúc nhất thời, Thi Ngọc cảm thấy dường như sức mạnh trên toàn cơ thể mình đã bị giam cầm, hình như mối liên kết giữa ông ta và đất trời đã bị phá vỡ.
Thứ duy nhất còn cảm nhận được chính là một nguồn năng lượng khủng khiếp muốn nghiền nát bản thân thành một đống thịt vụn.
Đó là sức mạnh thân xác của Đà La Khôn.
Cực Cảnh là đây ư?
Thi Ngọc không tài nào chống đỡ nổi.
Quá mạnh! Nó nằm ở một trình độ khác rồi!
Ngày đó thấy Tần Ninh đối đầu với ba vị linh giả Cực Cảnh mà ung dung thoải mái như đang đi dạo vậy, lại còn giết chết cả ba người. Ông ta nghĩ Cực Cảnh cũng chỉ có thế, nhưng giờ đây khi rơi vào trường hợp đó, ông ta mới biết... thế nào là linh giả Cực Cảnh!
Ầm... Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một làn sóng khủng khiếp bỗng đong đưa giữa hư không, đẩy lùi đòn tấn công của Đà La Khôn.
Một bóng dáng xinh đẹp đứng giữa trời, đáp xuống mặt đất với tốc độ thật nhanh.
"Đà La Khôn, ngươi muốn chết rồi phải không!"
Huyền Nguyệt Thượng Nhân hiện thân, nhìn Đà La Khôn bằng đôi mắt lạnh lẽo, nói.
Hề Bình Bình đã chết.
Hề Bình Bình là phong chủ của Tú Vân Phong, một trong năm đỉnh núi, và cũng là một trong những nhân vật quyền cao chức trọng của thánh địa Thanh Dương cơ mà.