Nghe thấy lời này, Tần Ninh sải bước đến.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đánh đến.
Chính là Thời Thanh Trúc.
Mũi chân Thời Thanh Trúc điểm trên mặt đất, vút thẳng lên không trung, mười ngón tay vươn ra, trong nháy mắt pháp thân hiện ra.
Pháp thân ngưng thể! Đại Chí Tôn hậu kỳ! Lúc này, Linh Phỉ Phỉ vô cùng kinh ngạc.
Cô ta không ngờ cô gái nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi ham ăn ham uống này lại là người mạnh nhất trong số năm người.
Đại Chí Tôn hậu kỳ.
Cho dù trong quận Linh Tiên, với thực lực này có thể trấn giữ một phương.
Lúc này, Thời Thanh Trúc ra tay, pháp thân của nàng lập tức ngưng tụ lại, nhưng lại hiện ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng.
Mà mỗi tia sáng giống như ngưng tụ lại thành một pháp lệnh cùng với khí Chí Tôn ngay lập tức đánh đến mười mấy người đó.
Ầm ầm ầm...một loạt tiếng nổ trầm đục vang lên khắp bốn phía.
Mười mấy thân ảnh lần lượt kêu lên thảm thiết, máu tươi chảy ra.
Cả người Nguyên Trung Thành lúc này đều ngây ra.
Đại Chí Tôn hậu kỳ! Bằng với thực lực của đại ca rồi! Thời Thanh Trúc đáp xuống đất, pháp thân dần dần tiêu tan, khí tức ổn định, nhìn lại vẫn là cô gái điềm đạm đáng yêu giống như cây trúc xanh.
Lúc này Linh Phỉ Phỉ nhìn đến Thời Thanh Trúc, ánh mắt phức tạp.
“Liễu Thông Thiên, trói hết lại!”
Tần Ninh trực tiếp nói.
“Không giết nữa sao?”
Thời Thanh Trúc lại nói: “Những người này rất xấu, ỷ đông hiếp yếu!”
“Không giết, giữ lại về sau còn dùng đến”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn đến mười mấy người, ánh mắt rơi trên người Nguyên Trung Thành, cười nói: “Mang về quận Linh Tiên rồi nói sau”.
Liễu Thông Thiên lúc này lấy ra xiềng xích.
Những xiềng xích này là bảo khí Chí Tôn, có thể khóa dòng dịch chuyển của khí Chí Tôn trong cơ thể đám Chí Tôn này, đề phòng bọn chúng khôi phục thực lực.
Lúc đầu chỉ mua mấy cái, Tần Ninh còn nói chuẩn bị nhiều một chút.
Bây giờ Liễu Thông Thiên đã hiểu.
Xem ra Tần Ninh đã sớm biết sẽ có người tiếp tục ra tay.