Thế nhưng kết quả người kia lại mất tích.
Cũng quá ảo diệu.
Đầu tiên là Ôn Hiến Chi... Sau đó là Diệp Nam Hiên...
Nếu sớm biết thế thì rơi vào thánh vực Thiên Kiếm có phải tốt hơn không.
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vất vả lắm mới tìm được Ôn Hiến Chi, thế mà tên nhóc này còn mất trí nhớ...
Ôn Hiến Chi cảm nhận được ánh mắt của Tần Ninh, trong lòng lại rất bồn chồn.
Làm sao vậy!
Sao đột nhiên sư tôn lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?
Ghét bỏ?
Khinh thường?
Bực mình?
Hắn ta có làm cái gì đâu chứ, cho dù mất trí nhớ cũng không phải là điều hắn ta muốn mà?
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, tiếp tục nói: "Ngươi có biện pháp gì để liên lạc với các chủ của các ngươi không?"
"Có thì có, nhưng thực lực bây giờ của ta đang bị hao tổn, còn không bằng Thánh Vương, hơn nữa còn ở trong thánh vực Đại Võ, rất khó liên lạc được..."
Tần Ninh nghe vậy thì càng thêm đau đầu.
Việc quan trọng bây giờ vẫn là khôi phục thực lực mới được.
"Vết thương kinh mạch, vết thương máu thịt, vết thương hồn phách, nếu như chúng ta chỉ khôi phục từng cái một thì tốc độ sẽ rất chậm, nhưng nếu cùng làm ba cái một lúc thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Cho nên cần phải có thánh bảo có sức khôi phục cực lớn với kinh mạch máu thịt và hồn phách của võ giả mới được".
"Hiến Chi, mang bút ra đây!"
"Vâng".
Ôn Hiến Chi mang giấy bút tới đưa cho Tần Ninh.
Tần Ninh cũng không nói thêm cái gì, hắn vung tay lên viết ra mười mấy loại thánh dược thánh bảo liên tiếp.
"Cửu Liên Tử Vi Quả!"
"Thiên Linh Bát Hoang Thảo!"
"Tử Ngọc Linh!"
Phong Vô Tình nhìn từng cái tên kia, sắc mặt biến đổi, nói: "Đây đều là thiên tài địa bảo hiếm thấy, đi đâu tìm bây giờ?"
Tần Ninh lại cười nói: "Không phải Giang Y Y đã nói có thể giúp chúng ta một tay sao? Cho cô ấy xem trước đã, nếu thật sự không được thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi".
Nói rồi Tần Ninh lại tiếp tục viết ra tên của từng cây dược liệu, thánh bảo nữa.