Khí tức kinh khủng tràn ngập ra.
Lúc này một biển linh thức màu đen quét sạch ra khắp trời đất.
Một vạn mét! Hai vạn mét! Ba vạn mét!... Cuối cùng, lúc biển linh thức mở rộng đến năm vạn mét mới chậm rãi dừng lại.
Không bao lâu sau, U Tiêu Tiêu mở mắt ra.
Nhìn thấy mấy người đều đang nhìn mình, khuôn mặt của U Tiêu Tiêu đỏ lên.
“Vương Giả ngũ phẩm!”
Giờ phút này Cửu Anh ngơ ngác nói.
Còn kinh khủng hơn cả Tần Ninh.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thần thú không tầm thường sao?
Nó là hung thú đấy! Bàn về huyết mạch, nó cũng không kém thần thú được không?
Sao nó lại không thể tăng lên như thế này?
Giờ phút này, U Tiêu Tiêu đứng dậy.
Nhìn về phía Tần Ninh, U Tiêu Tiêu sợ hãi nói: “Trần ca ca, biển linh thức của ta tăng trưởng cực nhanh, khiến ta sợ đến mức phải vội vàng dừng lại, tăng vọt như thế có phải sẽ xuất hiện vấn đề lớn hay không!”
Nghe thấy lời này, ngũ đại Thú Vương không được nhịn cùng nhau sinh ra một loại kích động muốn hộc máu.
Đang kể chuyện cười đấy hả?
Tăng trưởng cực nhanh! Vội vàng dừng lại! Có cần đả kích người ta như thế không?
“Tần gia...”, giờ phút này, Cửu Anh hóa thành cao nửa thước, chín cái đầu cọ vào ống quần của Tần Ninh, nhỏ giọng thì thầm: “Ta cũng muốn...”, “Muốn con mẹ ngươi!”
Một cú đá văng Cửu Anh ra.
Giờ phút này trong lòng Tần Ninh cũng cực kỳ tán thưởng.
Thần thú Chu Tước! Dòng dõi Cửu U phát triển lớn mạnh từ kỷ nguyên mới không phải là không có đạo lý! Về điểm sức mạnh huyết mạch này, chắc hẳn không có một chủng tộc thần thú nào có thể vượt qua được dòng dõi Cửu U.
Tần Ninh cười nói: “Không có việc gì!”
“Nếu muội muốn thì có thể trực tiếp đạt đến chín vạn mét”.
“Nhưng mà tốt nhất đừng làm như thế, làm quen với thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất, nếu không khống chế được thì cho dù có là biển linh thức mười vạn mét, có lẽ muội cũng không mạnh bằng Vương Giả cửu phẩm chín vạn mét!”
“Ừm!”
U Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Cửu Anh ở một bên hâm mộ muốn chết.
U Tiêu Tiêu là thần thú Cửu U Chu Tước.
Nhưng nó là hung thú Cửu Anh! Vào thời đại kỷ nguyên trước, nó cũng là cấp bậc uy danh hiển hách.
Đến kỷ nguyên này thì càng phải oai phong bất phàm, không kém thần thú thật mới đúng.
Nhưng bây giờ lại là U Tiêu Tiêu tăng vọt biển linh thức.
Nó vừa tới bước biển linh thức ngưng tụ.
Trước đó còn vô cùng hưng phấn, lần này đã hoàn toàn mất hết.
Chênh lệch quá xa! Không có gì để hưng phấn cả.
Lúc này năm con Thú Vương cũng đều nhìn về phía Tần Ninh và U Tiêu Tiêu, ánh mắt sợ hãi.
Tần Ninh đến Vương Giả tứ phẩm đã rất kỳ quái rồi.
Mà bây giờ, U Tiêu Tiêu còn đến Vương Giả ngũ phẩm.
Quan trọng nhất chính là hai người dựa vào việc tu hành ở chỗ này.
Đây là điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Làm được kiểu gì vậy?
Giờ phút này, Huyền Quy Phục Địa cười ha hả nhìn về phía Tần Ninh.
“Xem ra nhóc con rất quen thuộc với Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên này”.
Tần Ninh nhìn về phía Huyền Quy Phục Địa.
“Ta đã hợp tác với các ngươi thì sẽ không làm loạn, làm sao phải hại các ngươi?”
Vừa nói xong, Tần Ninh nhìn về phía bầu trời.
Giờ phút này, trên độ cao sáu ngàn mét! Lại hướng lên trên chính là bảy ngàn mét! Một tầng nặng nhất của Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên.
Nhảy tới đó thì chính là một sự lột xác.
“Huyền Quy Phục Địa, Hổ Vương Hắc Yên, Kim Vũ Điêu, Huyền Tê Kim Giác, Kim Lân Xuyên Sơn giáp”.
“Đều là cấp bậc Thú Vương đỉnh cao, chỉ là không biết thân xác tu hành của các ngươi có cứng rắn hay không?”
Hắn vừa dứt lời, ngũ đại Thú Vương đều nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Dòng dõi Thú tộc từ trước đến nay luôn có thân xác mạnh mẽ bá đạo, đây là điều không cần hỏi nhiều.
Tần Ninh nói này như vậy có vẻ như đang xem thường bọn chúng! “Chắc là mạnh hơn ngươi!”
Hổ Vương Hắc Yên rầu rĩ nói: “Ngươi có thể chống cự thì chúng ta cũng có thể chống cự”.
Nhìn Hổ Vương Hắc Yên một chút, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đang hỏi nghiêm túc đấy, nếu các ngươi đã tự tin, vậy thì thôi!”
“Đi thôi!”
Tần Ninh nhìn lên trên không.
Xung quanh đất trời, sau khi vượt khỏi độ cao trên sáu ngàn mét sẽ trở nên cực kỳ u ám.
Trong mơ hồ dường như có sấm sét không ngừng nổ vang, gào thét.
Giờ phút này, sắc mặt năm con Thú Vương đều rất nghiêm nghị.
Tần Ninh chậm rãi nâng hai tay lên.
Trong lòng bàn tay hắn có từng tia sét, từng ánh chớp dần dần lấp lóe.
Trong ánh sáng chói lóa, ánh mắt của Tần Ninh cũng dần dần trở nên lạnh lùng.
Những tia sét và chợp hội tụ giữa hai tay hắn, càng ngày càng lấp lóe.
Lúc này dường như sức mạnh cũng càng ngày càng ngưng tụ thành thật.
Giờ phút này, thậm chí trong lòng ngũ đại Thú Vương còn cảm thấy nguy hiểm.
Sáu ngàn mét! Là trình độ cao nhất mà bọn chúng có thể đến! Nếu lên trên tiếp thì quá khó khăn! Tần Ninh muốn làm gì?
Thật sự có thể dẫn bọn chúng đi đến độ cao trên sáu ngàn mét sao?
Nơi này là Yêu Tháp Cửu Trùng Thiên một trong ba nơi kỳ dị của Yêu Tháp Sơn.
Cũng không phải nơi thần bí gì cả.
Giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh nghiêm nghị.
Lôi quang, điện quang trong tay bỗng nhiên hội tụ.
Dần dần, ánh sáng phun trào.
Lôi quang phóng lên không.
Điện quang cũng phóng lên không.
Hai luồng ánh sáng giống như hai thanh kiếm sắc đâm rách bầu trời.
Ầm ầm ầm... Trong nháy mắt từng tiếng rền vang vang lên giữa trời đất.
Lôi kiếm và điện kiếm kia lúc này xông thẳng tới chân trời, khiến ánh sáng lóe lên, từng vòng xoáy ngưng tụ ra trên đỉnh đầu mọi người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy tim đập nhanh.
Dường như Tần Ninh muốn xuyên thủng bầu trời.
Lúc này tốc độ xoay tròn của vòng xoáy kia đã chuyển từ tốc độ như rùa bò ban đầu thành nhanh đến mức chỉ còn cái bóng.
Mà khi cái bóng tiêu tán, tốc độ vòng xoáy xoay tròn đã nhanh đến mức cực hạn.
Dần dần, một lỗ hổng xuất hiện.
Giờ phút này, ánh mắt ngũ đại Thú Vương biến đổi.
“Đi!”
Tần Ninh hét lên một câi.
U Tiêu Tiêu và Cửu Anh đứng bên cạnh hắn một trái một phải.
Ngũ đại Thú Vương cũng không hề trì hoãn.
Tám bóng người phóng lên tận trời trong nháy mắt.
Ầm... lúc này tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt vang lên.
Trời đất cứ như có kiếp nạn lôi điện, giáng xuống toàn bộ Yêu Tháp Sơn.
Tiếng nổ vàng truyền khắp vạn dặm.
“Đó là cái gì?”
Giờ phút này ở cách xa ngoài vạn dặm, một đội ngũ chậm rãi dừng tốc độ lại.
Nhìn về phía nơi xa sẽ thấy một dòng điện quang đột nhiên giáng xuống, đội ngũ thả chậm tốc độ tiến lên.
“Sức mạnh thật lớn!”
Một người dẫn đầu không nhịn được nói.
Nhìn kỹ lại, người kia chính là Tiên Hàm.
Mà xung quanh đều là võ giả Thanh Ninh các.
Đưa mắt nhìn lại, trong đội ngũ hai, ba trăm người, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân.
Trong đó người dẫn đầu là mấy vị Vương giả.
Vân Thiên Vương - Dương Thanh Vân.
Tiên Nhân phu nhân, Vương Giả nhất phẩm.
Tiên Hàm, Vương Giả nhị phẩm, dưới sự trợ giúp của Dương Thanh Vân đã dung hợp hai tay của Hư Vương, hai cánh tay hắn ta tái sinh, lại bước ra một bước đến Vương Giả nhị phẩm.
Hai vị Vương Giả tứ phẩm Sở Mộng Lâm, Sở Thanh Phong.
Cùng với Vương Thông, Vương Lãng, bốn phó các chủ Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung.
Còn có Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Và cả ba người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư.
Có tổng cộng mười hai Vương giả.
Dương Thanh Vân là cảnh giới Thiên Vương.
Giờ phút này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là Thiên nhân hay là Vương giả đều có lực cảm ứng rất mạnh.
Giờ phút này, mọi người đều có thể cảm ứng được.
Vụ nổ kia cách đám người cả một quãng đường.
Thế nhưng khí tức khiến trái tim đập nhanh kia lại khiến đám người cảm thấy kinh khủng từ tận đáy lòng.