Mà đám người Tinh Nhiễm Thiên, Huyết Ngọc, Thời Thanh Trúc ở đây nhìn thấy lão già này đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, lại mỉm cười.
Hai người Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi cũng không biết làm thế nào cho phải.
Người này... Là ai?
"Ha ha ha ha...", lão già tóc trắng cười ha ha, duỗi ra hai tay ra đi đến trước mặt Tần Ninh.
"Cuồng Vũ lão đệ!"
"Đại Sơn lão ca!"
Giờ phút này, hai người ôm nhau thật chặt.
Một màn này khiến cho mọi người đều choáng váng.
Cho dù là đám người Thời Thanh Trúc cũng không biết.
Đương nhiên bọn họ có biết ông lão trước mắt.
Lão các chủ Dịch Đại Sơn của đệ nhất các Dịch Thiên Các trong mười thánh vực! Chỉ là điều khiến đám người càng thêm kinh ngạc là Dịch Đại Sơn và Tần Ninh... Lão ca và lão đệ?
Đây là quan hệ thế nào vậy?
Cho dù là Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi căn bản cũng không hiểu ra sao.
Hai người ôm nhau thật chặt, một lúc lâu sau mới tách ra.
"Ha ha ha...", Dịch Đại Sơn cười ha ha nói: "Nhìn lão đệ không sắc bén bằng năm đó, nhưng vẫn đẹp trai như vậy".
"Nhìn lão ca cũng là càng già càng dẻo dai!"
Hai người cười ha ha một tiếng, lại nhịn không được cho nhau một cái ôm nữa.
Dịch Đại Sơn vung tay lên, mấy người sau lưng đi lên phía trước.
"Đây là con trai ta, Dịch Vân Tiêu, bây giờ là các chủ của Dịch Thiên Các, lão già ta đã về hưu, nhiều năm rồi cũng không để ý đến chuyện trong Dịch Thiên Các nữa".
"Vân Tiêu, gọi thúc đi!"
Dịch Vân Tiêu trắng trẻo nhã nhặn, khí chất lại không thô kệch giống Dịch Đại Sơn, vốn dĩ hắn ta đang nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay thi lễ, nghe được cha mình nói câu này, suýt nữa thì lảo đảo ngã sấp xuống.
Gọi thúc?