Ngay lập tức, Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Lòng bàn tay ngưng tụ trận văn, trong nháy mắt đã khuếch tán ra, dung nhập vào bên trong đại trận kia, vào bên trong mỗi một trận văn.
Đời thứ bảy của hắn rèn luyện ở Trung Tam Thiên, chỉ là cũng không phải là ở Thượng Nguyên Thiên thôi.
Đời thứ bảy được người ta gọi là Phong Không Chí Thánh, sở hữu “Trận tích”.
Đời thứ năm là "Cửu Nguyên Đan Điển".
Đời thứ sáu là "Cuốn sách vạn khí".
Đời thứ bảy là "Trận tích".
Đời thứ tám là "Thể thư".
Bốn đời đều ở trong Trung Tam Thiên, bốn đời đều tu hành theo những hướng khác nhau.
Đan thuật, khí thuật, trận thuật và thể thuật võ giả.
Tuy nói nơi đây là do một vị trận sư Chí Tôn cấp chín tạo ra, thế nhưng cũng không thể làm khó được Tần Ninh.
Đương nhiên hắn không thể cưỡng ép giải trừ được.
Nhưng nếu có thể lần theo dấu vết của trận pháp thì sẽ có thể phá giải.
Tần Ninh vô cùng tâm đắc về sự hiểu biết này của mình!
Giờ phút này hắn bước chân ra, từng trận văn dần dần bị dung nạp.
Trong ánh mắt Tần Ninh có vài phần bình tĩnh.
Mà cùng lúc đó, con mèo nhỏ bên trong tổ gỗ cũng đã bị đánh thức.
Nó mở to đôi mắt nhập nhèm mông lung nhìn Tần Ninh.
Trong chốc lát, con mèo nhỏ lập tức cảnh giác.
Tần Ninh cười ha hả nói: "Ngoan, đến chỗ ta nào".
Giờ phút này Tần Ninh giống như một ông chú xấu xa cầm kẹo đi lừa trẻ con.
Chỉ là con mèo nhỏ lại không hề động đậy gì, trong nháy mắt đã xù lông lên, nhe răng trợn mắt nhìn Tần Ninh.
"Không nghe lời?"
Tần Ninh hừ một tiếng.
"Không nghe lời thì sẽ bị đánh!"
Hắn vừa nhìn con mèo nhỏ vừa nói.
Con mèo nhỏ lại càng thêm hung dữ.
"Vậy thì đừng trách ta không khách khí".
Tần Ninh nâng hai tay lên, từng tinh huyết ngưng tụ ra, bên trong tinh huyết kia còn có chút ít lực hồn phách, hơn nữa cũng không phải chỉ có hồn phách của Tần Ninh, mà có hồn phách rồng phượng kẹp ở trong đó.