Bên trong bốn tòa lương đình vang lên tiếng vỗ tay.
“Chỉ nghe tiếng đàn, không thấy nữ đàn, bổn công tử càng tò mò với cô gái bên trong màn che kia!”
Bên trong một tòa lương đình phía tây, lụa trắng kéo lên, một thanh niên mặc trường sam hỷ khánh màu đỏ từng bước ra.
“Tô công tử!”
Lập tức có người tiến lên, ngăn thanh niên lại, khách khí nói: “Tô công tử, quy định của Xuy Tuyết Trai chúng ta ngài biết đấy…”
“Cút ngay!”, Tô công tử kia gò má trắng nõn, quát một tiếng: “Ta mà ngươi cũng dám cản?”
“Tô công tử, ngài...”
“Cút!”, Tô công tử kia một cước đá ra.
Thân ảnh kia hơi đong đưa, hắn ta đi tới lương đình ở giữa, tháo màn che ra.
Bên trong lương đình có một cô gái thanh tú diện mạo ngoài mười tám, lúc này trong ngực ôm đàn, biểu tình đầy kinh ngạc.
“Chào Tô công tử!”
“Cô chính là Lý Linh Linh?”
Tô công tử nhìn về phía cô gái, cười cười nói: “Quả nhiên là khiến người ta hài lòng, bổn công tử tên là Tô Nguyệt Vinh, ở trong khu vực phía đông thành chắc cô không biết danh của ta, nhưng phụ thân ta là Tô Hùng, chắc cô biết chứ?”
Nghe đến lời này, Lý Linh Linh liền biến sắc.
“Đi cùng bổn công tử thôi!”
Tô Nguyệt Vinh kéo tay Lý Linh Linh, không cho giải thích.
“Tô công tử, Tô công tử”.
Bên ngoài lương đình lập tức có mấy võ giả của Xuy Tuyết Trai đi lên phía trước.
“Làm sao? Muốn ngăn ta?”
Tô Nguyệt Vinh cười nhạo một tiếng.
“Cha ta Tô Hùng cảnh giới Hư Thánh tầng hai, ông chủ Lý Tồn Kiếm của Xuy Tuyết Trai các ngươi Hóa Thánh tầng chín hả?”
“So với ta sao? So được không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người ở đây biến đổi.
Tô Hùng! Là một vị hào hùng nổi tiếng ở phía đông thành Thanh Ma.
Ở bên trong thành Thanh Ma, thực lực ai mạnh thì người đó có thể muốn làm gì thì làm.
Mà cường giả Hư Thánh.
Vượt qua cảnh giới Hóa Thánh, rõ ràng là tồn tại thuộc về đẳng cấp cao.
Bên trong thành phía đông này có một vài tửu lâu lớn nhỏ cũng tốt, sòng bạc cũng được, vùng đất phong hoa tuyết nguyệt, v.v… sau lưng đều có một vị cường giả chống đỡ.
Thân phận của Tô Nguyệt Vinh không ít người biết.
Lúc này mấy tên hộ vệ tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
“Lý Linh Linh, tiếng đàn của cô dễ nghe, người cũng xinh đẹp, về sau ở bên trong biệt viện của bổn công tử cũng tốt!”
Tô Nguyệt Vinh kéo Lý Linh Linh, bàn tay vung lên, cơ thể Lý Linh Linh có chút gầy yếu, không còn sức chống cự.
Lúc này mấy tên hộ vệ yên lặng không nói gì.
Mà trong hai bên lương đình khác cũng không ai lên tiếng.
Ai dám chọc Tô Nguyệt Vinh?
“Tô công tử, đây là Xuy Tuyết Trai, mời ngài tự trọng, nếu như ngài muốn vui vẻ thì mời đi tiền viện!”
Giọng nói Lý Linh Linh vô cùng dễ nghe, lúc này lại nóng nảy không dứt.
“Giọng nói cũng dễ nghe… Linh Linh, sau này cô đi theo bổn công tử đi!”
Tô Nguyệt Vinh kéo Lý Linh Linh vào trong ngực, ha ha cười lớn.
“Buông tỷ ta ra!”
Một tiếng quát lúc này vang lên.
Lý Huyên bước ra đi tới bên ngoài lương đình.
Nụ cười trên mặt Tô Nguyệt Vinh dần dần biến mất, nhìn về phía người thiếu niên trước mặt.
“Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”
Tô Nguyệt Vinh không nhịn được.
“Buông tỷ ta ra!”
Lúc này cặp mắt Lý Huyên đỏ bừng trách mắng.
“Buông ra?”
Ba người bên cạnh Tô Nguyệt Vinh muốn áp sát, nhưng lại bị Tô Nguyệt Vinh ngăn lại.
“Tiểu tử thúi, ngươi tới đây!”