Chỉ thấy ở vị trí trung tâm, mặt đất được trải một tảng đá hình tròn.
Nhìn kỹ lại, trên tảng đá điêu khắc chín chín tám mươi mốt con thánh thú.
Trong đó có không ít con là cấp thánh thú cửu phẩm.
“Đứng vào trong đi!”
Tần Ninh nghiêm giọng nói: “Tất cả mọi người đứng ở trong này, không được đi ra”.
Trong lúc nói xong lời này, một tràng tiếng phá vỡ không trung từ phía sau vang lên.
“Chạy thoát nổi không?’
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Phía sau, bốn phương thánh cảnh, hơn ngàn bóng hình đồng loạt xông tới.
Ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà đi trước dẫn đầu nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh như hổ đói.
“Đến rồi hả?”
Tần Ninh nhìn về phía hơn ngàn người, chậm rãi nói: “Đuổi theo cả nửa ngày trời chắc cũng mệt rồi, có di ngôn gì trước khi chết thì nói luôn bây giờ đi, ta nghe xem”.
Lời vừa được nói ra, vẻ mặt đám người Mặc Vân Diễn lạnh toát.
“Chết đến nơi rồi còn nói lời ngông cuồng!”
Tần Ninh nghe thấy lời này lại nói tiếp: “Đã không muốn nói thì thôi vậy”.
“Chạy lâu vậy rồi, ta cũng mệt, dứt khoát ở đây đi, giải quyết các ngươi, còn ma tộc… ta nghĩ ta không đi tìm bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ tới tìm ta”.
Lúc này Tần Ninh nói xong, Đoạn Sơn Hà lại hơi sững người.
Vừa nãy đuổi theo dáo diết, thậm chí cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nhìn xung quanh, Đoạn Sơn Hà cảm thấy rất không đúng.
“Cẩn thận”.
Đoạn Sơn Hà lên tiếng nói: “Tên tiểu tử này chạy đến đây rồi đột nhiên dừng lại, chắc chắn có trò gian!”
“Đừng quên, hắn rất hiểu về thánh cảnh Vị Ương”.
Tần Ninh dẫn người có thể nhanh chóng tìm được nơi truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt và Võ Thiên Đạo, thậm chí còn nhanh hơn cả người của động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo, điều này rất kỳ lạ.
Lúc này hai người Linh Vũ Lương và Mặc Vân Diễn cũng phản ứng và đều lùi lại, sát khí trong cơ thể cuồn cuộn quét ra.
“Đừng đoán mò nữa!”