Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau.
Võ giả các phe đều bị chấn động đêm qua làm khiếp sợ, suốt một đêm đều thành thật chờ đợi.
Ban ngày đến, võ giả các phe cũng bắt đầu hoạt động.
Khu rừng này thật sự mênh mông.
Nhất thời, tất cả mọi người đều tỏa ra giữa núi rừng.
Đám người Vạn Thiên các cũng bắt đầu lên đường.
“Cổ thụ Thiên Nguyên đó…”
“Rất khó bắt được lần nữa!”
Tần Ninh lắc đầu nói: “Lão già kia vô cùng giảo hoạt, mà cánh rừng này mênh mông vô biên, muốn bắt hắn, trừ phi thiêu hủy hoàn toàn cánh rừng này…”
“Nhưng trước đó chỉ sợ lão già kia đã sớm bỏ chạy”.
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Tần Ninh cũng nói rất khó, vậy phỏng đoán cổ thụ Thiên Nguyên kia quả thật khó mà bắt được.
Cửu Anh mặt đầy tiếc nuối.
Một quả Thiên Nguyên mang cho nó lợi ích cực lớn.
Trên người lão già kia còn có mười ba quả nữa.
Nếu đều cho nó hết, một trăm phần trăm có thể đạt đến tu vi đứng đầu cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.
Bây giờ tuy nói tốc độ trưởng thành cũng không chậm, nhưng tóm lại không bằng một bước lên trời được.
Đội ngũ tiếp tục tiến về trước.
Dọc đường đi gặp phải không ít võ giả.
Hoặc là mấy người thành đội, hoặc là mấy chục người một đội.
Khi mặt trời đến lưng trừng, đám người Vạn Thiên các đụng phải một đội người.
“Thanh Dương môn!”
Vạn Tử Hàng nhìn thấy đám người đó, khoảng cách không tính là xa, đối diện là nhìn thấy họ.
“Hề Mộng Lâm!”
Vạn Tử Hàng nhìn thấy người phụ nữ cầm đầu, chân mày ông ta cau lại.
“Vạn các chủ!”
Lúc này nhóm người Hề Mộng Lâm hiển nhiên cũng chú ý đến đám người Vạn Thiên các.
“Hề đường chủ!”
Vạn Tử Hàng khách khí chào hỏi.
“Xem ra động tác của Vạn Thiên các cũng không chậm”, Hề Mộng Lâm cười nói: “Không biết Vạn các chủ có phát hiện gì về rừng Thiên Âm này chưa?”
“Rừng Thiên Âm?”
Vạn Tử Hàng chân mày cau lại.
“Ha ha, xem ra Vạn các chủ cũng không rõ”.
Hề Mộng Lâm cười nói: “Đạo tràng Âm Vương của Thiên Âm cung này chia làm ba khu vực lớn”.
“Rừng Thiên Âm!”
“Biển Thiên Âm!”
“Tiên cung Thiên Âm!”
“Chỗ chúng ta đang đứng bây giờ chính là ở trong rừng Thiên Âm”.
Thì ra là như vậy.