Dứt lời, Tuyết Phi Yến vung kiếm, đằng đằng sát khí.
Xung động kinh khủng bùng nổ.
Hai vị đường chủ, trụ cột của Võ Môn chém giết lẫn nhau.
Mà Ôn Hiến Chi lại cầm Khô Huyết Thánh Thương, giao thủ với bốn vị lão tổ, cũng cho thấy thực lực của bản thân.
Vừa nãy Tần Ninh đã nói rõ với hắn ta, võ quyết mà tứ đại gia tộc tu hành, điểm mạnh là gì, chỗ tránh được là gì.
Lần nữa đối mặt bốn người này, áp lực của hắn đã không lớn như vậy nữa.
Phệ Thiên Giảo nhìn hai người Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn, thả ra sát khí.
Người của ma tộc hiện thân, nhìn thấy được, cuộc chiến đã đến hồi cuối.
Sáu vị thánh đế, đứng yên một chỗ, cùng nhìn Tần Ninh.
"Tới đi, giết ta thế nào?"
Tần Ninh nhìn sáu người, khẽ cười nói.
Dạ Lãng bình tĩnh: "Giết ngươi thế nào, không do chúng ta định đoạt".
"Phải xem ngươi phản kháng thế nào".
Dứt lời, Dạ Lãng nắm chặt tay, một đạo hắc mang ngưng tụ thành quyền ảnh màu đen chạy thẳng tới Tần Ninh đi.
Cảnh giới Thánh Hoàng ngưng tụ thành chín đạo thể văn.
Cảnh giới Thánh Tôn, thánh thể thể văn và hồn phách thánh giả một lần nữa dung hợp, tổng cộng có bảy lần lột xác nên được chia thành thất chuyển cảnh giới.
Mà cảnh giới Thánh Đế.
Đó là thánh lực, thánh thể, thánh hồn của võ giả, ba cái hoàn toàn thông suốt như một, sẽ tụ thành thiên địa chí thánh thật sự.
Ba thứ hợp nhất.
Tạo thành khí thế.
Đế thế! Đế thế của Dạ Lãng xuất ra, sức mạnh như không đến từ bản thân Dạ Lãng mà đến từ trời đất.
Bùm... Tiếng nổ vang lên.
Tần Ninh chém ra một đao, dung hợp với thiên mãng phọc, ngưng tụ đao khí ngàn trượng, trực tiếp chém người phía trước.
Nhưng quyền kình màu đen kai lại lao nhanh vạn dặm, sức mạnh bộc phát ra kinh người.
Ầm một tiếng, Tần Ninh lùi về sau, đao khí tán loạn.
Thánh Đế Dạ Du kia bước ra, nhấc chân, trực tiếp đạp Tần Ninh.
Cùng lúc đó, Thánh Đế Dạ Tầm khẽ vê ngón tay, từng sợi tơ màu đen hóa thành mũi tên, trút xuống như mưa tên.
Ba người cùng nhau ra tay, gần như vây kín xung quanh Tần Ninh.
"Mãnh Hổ cầm".
"Hùng Sư hống".
"Thủy Ngạc bộ".
"Thiên Hùng phách".