Tần Ninh nhìn về phía cách đó không xa, nói.
Thanh niên đẹp trai vừa xuất hiện kia lau máu tươi ở khóe miệng đi, nhìn về phía hai người một chó.
Gương mặt có chút sưng lên, khiến khuôn mặt đẹp đẽ đã xuất hiện tì vết.
Nhưng cho dù như thế thì trông vẫn rất đẹp, khiến người ta phải rung động.
"Đáng chết!"
Lúc này người đàn ông đẹp trai kia quát lên một tiếng.
"Không ai được chạm vào mặt của Lý Đạo Vân ta, ai cũng không thể chạm vào!"
Hắn ta vô cùng giận dữ.
Thế mà lại bị cái tên nhìn như ngốc nghếch này nện một quyền lên mặt, chắc chắn đây là một sự sỉ nhục.
Ôn Hiến Chi thấy cảnh này thì cười nhạo nói: "Ngươi tức giận cái gì?"
"Ở trước mặt sư tôn vô địch tuyệt thế của ta, ngươi có quyền tức giận sao?"
"Ta đề nghị ngươi vẫn nên cẩn thận sau lưng thì hơn!"
Hắn ta vừa dứt lời, Lý Đạo Vân khẽ giật mình.
Hắn ta chầm chậm quay đầu, chỉ thấy một bóng người đang cầm một thanh kiếm trong tay, mỉm cười nhìn về phía hắn ta.
"Kết thúc rồi!"
Người kia vừa nói xong liền lập tức vung trường kiếm ra, trong nháy mắt lại trở về bên trong vỏ kiếm, cứ như tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.
Chỉ là cơ thể của Lý Đạo Vân ở phía trước lại dần dần chia thành hai.
Máu tươi chảy xuống tí tách, ánh mắt Lý Đạo Vân ngây ngốc nhìn người phía sau.
"Sao lại thế..."
Một thi thể chia thành hai, không ai trả lời câu hỏi của Lý Đạo Vân cả.
Giờ phút này, Phong Vô Tình đi tới, chắp tay nhìn về phía Tần Ninh.
Ôn Hiến Chi là thiên tài vô cùng nổi tiếng trong thánh vực Thiên Hồng, Phong Vô Tình cũng biết.
Bây giờ kẻ này đã là thực lực Thánh Tôn đỉnh cao.
Tương đương với thực lực của hắn ta.
Mà được Ôn Hiến Chi gọi là sư tôn, chắc chắn Tần Ninh có khả năng là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó thật.
Có một số chuyện nghe qua không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng sau khi nhìn thấy lại không thể không tin.
Ngày đó tứ đế Ma tộc xuất hiện tấn công Tần Ninh, Tần Ninh lại vẫn có thể an toàn rút lui.
Hôm nay nhìn lại, việc Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn uy danh hiển hách năm đó không thể sai được.