Mà ngay sau đó, mọi người có thể nhìn thấy dòng khí vô hình kia dường như là đánh thẳng vào phía trước Dương Trùng.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Dương Trùng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi về sau, toàn thân xuất hiện từng vết máu.
Một chiêu, đã thua!
Giờ phút này, các đệ tử xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Thêm cả các trưởng lão cũng sợ hãi không thôi.
Tuy rằng Vân Sương Nhi là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng sức mạnh có thể đạt được đến tầm này cũng đã cực kỳ khủng bố.
“Không hổ là đồ đệ mà các vị lão tiền bối đắc ý…”, một trưởng lão có mái tóc trắng xoá tán thưởng nói.
Sơn chủ Dương Nhất cũng không mở miệng.
Thánh quyết mà Vân Sương Nhi thi triển quả thực là có uy lực không tầm thường, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra, thứ phi thường hơn chính là sức mạnh mà Vân Sương Nhi nắm trong tay.
Hơn nữa, dường như trong cơ thể Vân Sương Nhi, sự biến hoá của sức mạnh cũng vô cùng độc đáo.
Cảm giác đó không thể miêu tả thành lời.
Dù sao thì từ khi Vân Sương Nhi tiến vào trong Đại Nhật Sơn, vẫn luôn được mấy vị kia của Đại Nhật Sơn chăm sóc, ông ta thật sự không biết, rốt cuộc là Vân Sương Nhi học được những gì.
Đúng lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì đột nhiên, một tiếng ầm khác lại vang lên.
Bên kia sơn cốc, một dáng người bay lên, rồi ầm một tiếng, đập vào vách đá bên trong sơn cốc, tạo thành một vết lún lớn.
“Nghiêm Hác!”
Giờ phút này, mọi người lại tiếp tục kinh ngạc.
Nghiêm Hác…bị đánh bay! Lúc này, ánh mắt của mọi người vẫn luôn bị cuộc chiến của Vân Sương Nhi hấp dẫn tập trung hết lên người Tần Ninh.
Chỉ thấy Tần Ninh vẫn bình tĩnh thong dong đứng yên tại chỗ, áo trắng không dính một hạt bụi.
Sao lại thế này?
Rất nhiều người vừa rồi chỉ mải nhìn Vân Sương Nhi, giờ phút này không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thực lực của Nghiêm Hác đã là cảnh giới Địa Thánh nhị phách, có thể nói chỉ yếu hơn hai người Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm một chút, chuyện này mọi người đều biết rõ.
Vậy mà bây giờ…lại thua dưới tay Tần Ninh! Tại sao lại thất bại?
Bên trong đám người, ánh mắt Dương Tam Tuần rung động.
Vừa rồi, hắn ta vẫn luôn quan sát trận chiến của Nghiêm Hác và Tần Ninh.
Nghiêm Hác có mạnh không?
Rất mạnh! Cho dù là lúc trước, khi hắn ta chưa đạt tới cảnh giới Địa Thánh nhị phách thì khi đối mặt với Nghiêm Hác, hắn ta cũng không thể nào chiến thắng được Nghiêm Hác trong vòng bảy, tám phút.
Vậy mà Tần Ninh chỉ vung lên một chưởng, tung ra một ấn ký, Nghiêm Hác đã bị đánh bại! Đây là cái thao tác gì?
Lúc này, trong lòng Dương Tam Tuần thực sự kinh ngạc.
Thạch Cảm Đương vỗ vỗ bả vai Dương Tam Tuần, an ủi nói: “Đừng tỏ ra quá kinh ngạc như vậy, lấy tu vi của sư tôn ta, chỉ cần là dưới cảnh giới Địa Thánh tứ phách, đều sẽ bị đánh bại”.
“Còn về phần cảnh giới Địa Thánh tứ phách, ngũ phách, lục phách, đoán chừng cũng không đánh bại được sư tôn ta!”
“Cảnh giới Địa Thánh thất phách…Cũng chính là cấp bậc của cha ngươi, có thể là có chút phiền phức, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, sư tôn ta cũng sẽ thắng thôi!”
Vẻ mặt Dương Tam Tuần tràn đầy kinh ngạc.
Có phóng đại quá hay không?
Thạch Cảm Đương làm ra vẻ tin hay không thì tuỳ ngươi.
Hầu hết các võ giả ở xung quanh đều kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.
Thạch Cảm Đương nhìn những người đó bằng ánh mắt như nhìn những tên ngốc.
Về phần tại sao à?
Một người hai người! Đều là những kẻ chưa từng được nhìn thấy cái gọi là thiên kiêu tuyệt thế! Sơn chủ Dương Nhất dừng lại hồi lâu rồi mới nói: “Bây giờ, ta nghĩ đã không còn ai nghi ngờ sự công bằng của Đại Nhật Sơn rồi chứ?”
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra.
Dương Tam Tuần đề cử Tần Ninh, mấy vị trưởng lão đề cử Vân Sương Nhi, thật sự là…không tầm thường.
Ông ta vốn dĩ còn lo lắng, nếu như Tần Ninh thua cuộc sẽ làm vấy bẩn quy củ tông môn của Đại Nhật Sơn.