Thế nhưng bốn kiếm của Tần Ninh vẫn y như cũ là Kỳ Mộc Chi Kiếm.
Nhưng, chỉ sau một khắc, có biến xảy ra.
Bốn kiếm của Lý Trường Phong hóa thành Xuân Hạ Thu Đông, phảng phất như từ trống rỗng phác hoạ ra cảnh tượng bốn mùa trong năm.
Nhưng ở một bên khác, bốn thanh Kỳ Mộc Chi Kiếm của Tần Ninh lúc này chém ra.
Thiên địa vì đó mà đổi màu.
Mặt đất vì đó run rẩy.
Bốn kiếm hợp nhất!
Xé rách vầng trời.
Trực tiếp rơi xuống, nện vào bốn kiếm của Lý Trường Phong.
"Chạy mau!"
Lý Trường Phong giờ phút này sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể hô lên một câu như vậy với Thiên Minh Vũ.
Thiên Minh Vũ giờ phút này đâu còn dám dừng lại.
"Chạy?"
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.
Một câu rơi xuống.
Một tay vung ra hóa thành cự chưởng kình thiên nện về phía Thiên Minh Vũ.
"Ha ha ha..."
Lý Trường Phong giờ phút này lại cười ha ha: "Lão phu cả đời tu kiếm thuật, chỉ bội phục Kiếm Tiên Bùi Giác của Thiên Ngoại Tiên!"
"Tần Ninh, kiếm của ngươi càng mạnh hơn hắn ta ha ha..."
"Lão phu thua!"
"Thế nhưng, Bùi Giác cũng thua..."
"Kiếm thuật hắn ta không phải là thứ nhất, ta cũng không phải thứ nhất, Tần Ninh, ngươi mạnh hơn ta!”
Nhìn thấy Lý Trường Phong như điên, thân thể chạy như bay về phía Thiên Minh Vũ.
Tần Ninh nhăn mày lại: "So với ngươi còn mạnh hơn rất đơn giản".
Tần Ninh chán phải nói nhiều, hạ tay xuống.
Nhưng tại giờ phút này, Lý Trường Phong phun ra một ngụm máu tươi, như bị sét đánh.
Bốn thanh Kỳ Mộc Chi Kiếm của Tần Ninh gần như chém đứt sức sống của ông ta.
Nhưng Lý Trường Phong không quan tâm.
Chết cũng phải ngăn lại thủ đoạn tru sát Thiên Minh Vũ của Tần Ninh.
Oanh...
Khoảnh khắc ấy, thân thể Lý Trường Phong nổ tung.
Trường Phong kiếm khách Lý Trường Phong danh chấn đại lục Vạn Thiên, chết!
Giờ khắc này, Thiên Minh Vũ thoát ra khỏi tiên cung Thiên Âm, tam hồn thất phách chỉ còn một phách.
Suýt chết!
Hắn ta suýt chết!
Lý Trường Phong liều chết ngăn lại giúp hắn ta.
Tần Ninh...
Nghĩ đến đôi con ngươi bình tĩnh đó, Thiên Minh Vũ run rẩy cả người.