Lúc này, Thánh Vô Khuyết cùng một phe với Đà La Khôn, đối phó với hai người Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa.
Bốn vị Chí Cao Đế Tôn tầng mười, cho dù Đà La Khôn mạnh hơn một bậc, nhưng giờ phút này cũng không thể phân thắng bại một cách nhanh chóng như vậy được.
Nghe được lời nói của Thanh Mộc Vương, sắc mặt Thánh Vô Khuyết khẽ thay đổi, cuối cùng gật gật đầu.
Đối mặt với Dương Thanh Hoa và Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thánh Vô Khuyết khẽ nói: “Hai vị, ta cũng không muốn phải đi đến bước đường ngày hôm nay”.
Lúc này, vẻ mặt Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa đều lạnh như băng.
“Hai vị, đầu hàng đi, nếu không, chắc chắn là là các ngươi sẽ phải chết…”, lời này vừa nói ra, khuôn mặt của hai người hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
“Thánh Vô Khuyết, ngươi là tông chủ Thánh Đạo tông, là một trong những nhân vật đứng đầu Cửu Nguyên Vực chúng ta, ngươi hợp tác với Ma tộc, ngươi có biết mình đã gây ra ảnh hưởng gì cho hàng nghìn hàng vạn thanh niên trẻ tuổi tuấn tài của Cửu Nguyên Vực không?”
“Trên con đường võ đạo, tuy rằng không phải lúc nào cũng tâm hướng thiện, nhưng ít nhất ta cũng giữ được bản tính của mình, giữ gìn bản chất cơ bản của con người”.
“Nếu như Thánh Vô Khuyết ngươi muốn tiêu diệt thánh địa Thanh Dương của ta, vậy thì cứ thoải mái đến đánh với ta, đây là vấn đề của riêng chúng ta, thế nhưng, ngươi lại hợp tác với Ma tộc, Thanh Dương Hoa ta không thể nào nhẫn nhịn được”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng nhìn về phía Thanh Dương Hoa với biểu cảm sửng sốt.
Vị thánh chủ này, ngược lại rất chính trực, thanh tỉnh.
Thánh Vô Khuyết nghe vậy thì lắc đầu nói: “Vậy thì đành xin lỗi!”
Nói xong, bàn tay Thánh Vô Khuyết nắm chặt.
Nhất thời, hư không dao động, đột nhiên, một bóng người từ trong hư không lao ra.
Tốc độ của người nọ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt, tựa như đã xuyên qua thân thể của Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa.
Hai vị Chí Cao Đế Tôn tầng mười thay đổi sắc mặt, kêu lên một tiếng đau đớn, rồi phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo.
Mà lúc này, một bóng người xuất hiện ở nơi đó.
Người nọ trông giống như một thân cây già cỗi, khô quắt, tựa như là đã mất đi tất cả sự sống.
Tấm áo choàng màu xám phủ lên người làm cho người ta có cảm giác giống như một tấm ga trải giường, khoác lên trên người một con bù nhìn.
Đó là ông lão gần đất xa trời với mái tóc dài màu xám trắng như cây cỏ khô héo, trên phần cổ, hai má, hai tay lộ ra bên ngoài, đều hiện lên mộc văn.
Thậm chí khi quan sát một cách tinh tế thì trông lão ta khá giống Ma tộc Thanh Mộc, khiến cho người ta không khỏi run sợ.
Mà lúc này, trong tay ông ta cầm một thanh đao, đó là một thanh khảm đao dài ước chừng ba mét, cả vật thể loé lên ánh sáng xanh u ám, trên lưng của lưỡi đao còn được chạm khắc chín đỉnh Thanh Đồng, trông cực kỳ nổi bật.
Nhìn thấy thanh trường đao kia, trong lòng mọi người phát lạnh.