"Hừ, ngươi muốn làm cái gì?"
Giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần chất vấn tức giận.
"Coi như đám trẻ của ngươi may mắn".
Băng Lân Huyết Giao Thú hừ một tiếng nói: "Nhưng hy vọng bọn chúng có thể may mắn như thế mãi".
"Cút!"
Lúc này, Bạch Giáp Địa Long Thú nổi giận gầm lên một tiếng.
Băng Lân Huyết Giao Thú bực bội rời đi.
"Phụ thân!"
"Phụ thân!"
Mấy con Bạch Giáp Địa Long Thú con kia lập tức nhào tới.
Mà con Bạch Giáp Địa Long Thú kia lại nhìn Tần Ninh một cái thật sâu.
Cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy màu trắng giống như một tảng đá khổng lồ mạnh mẽ, cả người Bạch Giáp Địa Long Thú cao ngàn trượng, lúc khẽ động sẽ tạo ra từng gợn nước.
"Phụ thân, là hắn giúp chúng con!"
Một con thú con mở miệng nói.
Bạch Giáp Địa Long Thú nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Cảm ơn!"
Người trẻ tuổi này cảnh giới rất thấp, nhưng lại vô cùng gan dạ sáng suốt, còn có quyết đoán ngăn cản được một kích của Băng Lân Huyết Giao Thú!
Không thể tưởng tượng được!
"Khách khí".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Không biết các ngươi có thấy một cô gái đi vào đây không, dù sao ngươi là vua ở chỗ này, chắc hẳn sẽ biết".
"Cô gái kia rất đẹp..."
Nghe thấy lời này, Bạch Giáp Địa Long Thú chậm rãi nói: "Đã thấy, nhưng mà xưa nay ta không thích tranh đấu, cũng không có liên quan gì với loài người, nên cũng mặc kệ để nàng tiến vào sâu trong đầm lầy..."
Sâu trong đầm lầy!
Thời Thanh Trúc bị cái gì hấp dẫn tới đó?
"Đi dọc theo rừng nước vào sâu trăm dặm sẽ thấy một vùng đất, núi non mọc lên như rừng rất là thần kỳ, ngươi có thể đến đó nhìn một chút".
"Cảm ơn!"
Lúc này Tần Ninh chắp tay, đi ra ngoài rừng nước, gọi đám người Huyết Minh Ngạc, Tả Hạo tới.