Sau bọn họ, một người thanh niên từ từ bước ra.
Người nọ có vóc dáng mảnh khảnh, khoác lên mình bộ quần áo màu xanh nhạt, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Viền áo được thêu hoa văn lá trúc lịch sự nhã nhặn bằng chỉ trắng, trên đầu cài cây trâm bằng ngọc bích khiến cho người thanh niên ấy nhìn như một vị công tử giàu sang cao quý nào đó.
Gương mặt người thanh niên điềm đạm nhưng lại xen lẫn một tia lãng tử.
Cái cằm hơi nhếch lên, trong mắt người nọ thoáng hiện lên hình quả hạnh, rực rỡ óng ánh hệt như dải ngân hà.
Khoác ngoài là chiếc áo choàng sa tanh màu mực, quanh eo là chiếc thắt lưng bằng ngọc, người thanh niên ấy khoanh tay đứng giữa đám người.
Hình tượng như bước ra từ trong tranh vậy, người nọ không chỉ có cao quý, mà còn có một chút phong thái của bậc bề trên nữa.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.
Mà điều thu hút tầm mắt của mọi người chính là tròng mắt của người thanh niên mặc áo màu mực kia.
Đôi mắt tối đen như mực, nhưng bên ngoài con ngươi đen nhánh kia lại có chín đường ngọc câu, khiến cho đôi mắt ấy thoạt nhìn vừa kỳ lạ vừa mê hoặc, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ khiến cho người ta như rơi vào trong vực sâu vô tận.
Độc nhất vô nhị!
Cùng lắm chỉ là vậy mà thôi.
Vào giờ phút ấy, tất cả mọi người đều đứng ngây ra đó.
Người thanh niên đi ra, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt hắn ta cuối cùng dừng trên người Tần Ninh đang đứng phía trước.
Ánh mắt hắn ta thay đổi dần dần từ kinh ngạc, chấn động, không thể tin được, rồi lại đến ngỡ ngàng, vui sướng, rồi lại chẳng biết phải làm sao.
Mãi đến cuối cùng, dường như người thanh niên này đã tin chắc điều gì đó rồi, hắn ta rảo bước, đi đến cách Tần Ninh khoảng mấy chục thước, hai mắt hắn ta tập trung hết lên người Tần Ninh.
Thời khắc ấy, thời gian dường như đã ngừng lại.
Mọi người đều chẳng hiểu gì.
Bè lũ Lăng Dận Nhiên và Lăng Vân Phong thầm kinh ngạc.
Liệu có lẽ nào...
Lẽ nào thánh tử của thánh địa Thanh Dương tới đây để tìm Tần Ninh?
Lẽ nào Tần Ninh là đối thủ một mất một còn với thánh tử?
Nếu đúng là thế thật thì nhà họ Linh toang rồi.
Vậy là không cần bọn họ ra tay, hai nhà Khương, Linh và Phù Dung lâu đều sắp toang rồi.
Với một vị thánh tử của thánh địa Thanh Dương, đừng bảo là diệt thế lực Cửu Châu, mà dù có diệt cả nhà họ Lăng thì cũng là việc dễ dàng mà thôi.
Ngay lúc ấy, người thanh niên mặc đồ màu mực thở dốc, hắn ta định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
"Câm rồi hả?"
Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên ấy, cười nói: "Không biết phải nói gì à?"