“Vì sao lại có cảm giác mê muội…”, Tổ Định nhịn không được nói.
“Bởi vì thứ này do Thánh Nhân viết!”
Tần Ninh lên tiếng đáp: “Thánh Nhân viết tất nhiên sẽ ẩn chưa con đường mà Thánh Nhân đã đi, đại lộ không phải là thứ Thiên Nhân có thể dò xét”.
“Ông không thể tiếp nhận được, nếu không bản thân sẽ bị cuốn vào trong đó”.
Nghe được những lời này, mấy người họ vội vàng dời mắt.
Chỉ có hai người là ngoại lệ.
Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt.
Cốc Tân Nguyệt nhìn một lát rồi nói: “Ba chữ này… thật kỳ quái, không giống bất cứ chữ viết nào trên đại lục Vạn Thiên”.
“Phong Lôi Cung!”
Tần Ninh trực tiếp nói.
Phong Lôi Cung?
Mọi người nhìn về phía cửa cung.
Tần Ninh đi ra trước, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa cung mở ra.
Một làn gió đầy bụi bặm thổi vào mặt.
Trong cung điện mang theo một cỗ mùi vị của khói bụi đã lâu khiến cho người khác vô cùng không thích.
Lúc này mọi người mới cẩn thận từng bước đi vào.
Cung điện to như vậy, trừ mấy cái cột đã chống đỡ đại điện thì không còn gì khác.
Không có một vật.
Mấy người họ dần tách nhau ra, quan sát toàn bộ đại điện.
“Trên cột đá này có bức tranh!”
Lý Nhàn Ngư mở miệng.
Mọi người tập trung đến, nhìn vào bức tranh phía trên cột đá.
Hình ảnh thể hiện một gã đàn ông trung niên, hai tay chắp phía sau, nhìn về vài vị thanh niên đứng trước tựa như giảng giải đạo lý gì đó.
Mà những thanh niên này, không ai mà trong tay không cầm một thanh đao.
Trên mỗi cột đá đều có một vài hình ảnh.
Nhiều vô số, mọi người cũng xem như hiểu được rốt cuộc là chuyện gì.
“Hình như là một vị đáo khách, cảnh tượng này là đang truyền thụ đao thuật cho nhóm đồ đề của mình”.
Thạch Cảm Đương nói thầm: “Bức họa nào cũng có đao khách này tồn tại”.
“Mọi người xem nơi này đi!”
Giang Bạch đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đi đến chỗ sâu trong điện lớn.
Trên vách tường có một hàng chữ viết, vô cùng rõ ràng.
Lần này, ai cũng có thể xem hiểu chữ viết đang viết cái gì.
“Ngô vì phong lôi thánh nhân, cả đời yêu đao, nhưng cũng hận đao!”
“Vì đao thành danh, nhưng lại vì vậy mà mất đi nữ tử bản thân yêu nhất”.
“Ngô tự nghĩ ra Phong Lôi Đao Quyết, dung hợp đao ý của Ngô vào, hy vọng người hữu duyên sẽ có được!”
Lý Nhàn Ngư lúc này không ngừng suy nghĩ.
Ngắn ngủi chỉ có ba câu, những chữ ở phía sau dường như đã bị người khác phá hủy, không thể đọc được nữa.
“Tự nghĩ ra Phong Lôi Đao Quyết… Đao Quyết này ở đâu?”