Sao hai người này lại chẳng có chút phản ứng?
Long Phá Phong nói tiếp: "Cha ta là Long Tây Nguyên, tộc trưởng nhà họ Long quận Long Dương!"
Tần Ninh nhấp một ngụm rượu.
Thời Thanh Trúc ăn một miếng thịt.
Bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Long Phá Phong cười haha nói: "Cô nương, không biết phương danh?"
"Thời Thanh Trúc".
"Tên rất hay".
Long Phá Phong liền nói ngay: "Một mảnh thanh trúc, cuốn vào chiêm bao!"
Long Phá Phong nói tiếp: "Không biết Thời cô nương có thời gian không, tại hạ có chút quen thuộc quận Côn Dương, có thể dẫn Thời cô nương dạo chơi khắp nơi..."
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì liếc nhìn Long Phá Phong, ánh mắt chuyển hướng sang Tần Ninh, bất mãn nói: "Y phiền quá!"
Đôi mày thanh tú của Thời Thanh Trúc nhíu lại, bĩu môi.
Tuy đang oán trách Long Phá Phong quấy rầy nàng ăn ngon, nhưng ở trong mắt y lại càng ra dáng thiếu nữ, khiến trái tim như hòa tan.
Tần Ninh chỉ cười cười, đưa tay xoa đầu nàng, cười đáp: "Vậy chúng ta đi!"
"Ừ".
Hai người đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng mấy tên nam nữ thanh niên sau lưng Long Phá Phong lại ngăn cản đường đi.
"Sao vậy?"
"Không cho chúng ta đi?"
Tần Ninh nhíu mày.
"Hai vị chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn kết thân với hai vị mà thôi".
Long Phá Phong lập tức nói.
"Phu quân, đi thôi!"
Thời Thanh Trúc lặp lại.
Ăn một bữa cơm cũng gặp phải chuyện như vậy, thật phiền lòng! Nhưng Long Phá Phong ở bên cạnh nghe thấy Thời Thanh Trúc gọi một tiếng phu quân thì chợt ngẩn ra.
Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đây đã kết hôn với thanh niên thoạt nhìn hai mươi tuổi này?
"Nương tử ta không vui, chư vị xin nhường một chút đi!"
Tần Ninh cười nói.
"Không cho thì sao nào?"
Sau lưng Long Phá Phong, một thanh niên hừ lạnh lên tiếng.
"Không cho?"
"Công tử nhà ta có lòng kết giao, hai người các ngươi đừng có cho thể..."
Oành…