Ôn Hiến Chi lại nhảy vọt đến ban công tầng hai, u oán nhìn Tần Ninh.
“Sao lại nhìn ta kiểu đó?”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi thốt lên: “Sư tôn gài con!”
“Ờ?”
“Tối qua con đến đó rồi, chẳng có ai canh chừng cả, con lặng yên đi vào, kết quả đã bị một đại trận vây quanh, khó khăn lắm mới thoát được để nhìn thấy thanh đao mà người nói đến. Đó đúng là một cây đao tốt, cũng không có ai canh gác, nhưng con vừa tiến gần thì đao kia đã chém tới”.
Ôn Hiến Chi nói xong, kéo mạng che mặt xuống, chỉ thấy nơi mi tâm của hắn ta xuất hiện một vệt thẳng màu đỏ, gần như rỉ máu ra.
“Đao kia chém thẳng đến mặt con, nếu không phải con nhanh chân chạy đi thì con đã mất mạng rồi!”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Đáng kiếp, ai bảo ngươi lắm mồm!”
“Sư tôn, người cố ý gài con thật ạ?”, Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói: “Sư tôn, nếu con đi rồi thì người cũng không đau lòng ạ?”
“Không!”
Tần Ninh từ từ đáp: “Cũng có chém chết được ngươi đâu, sợ cái gì? Ai bảo ngươi nói lắm khiến ta đau đầu chứ, ta lại lười đánh ngươi, nên để Thanh Long Trảm Nguyệt Đao thay ta”.
“...”
“Tần công tử, Tần công tử có ở đây không ạ?”
Ngay tại lúc này, có hai người từ sơn cốc chạy vào, lo lắng gọi.
“Có chuyện gì vậy?”
Ôn Hiến Chi hỏi.
“Tần công tử, xảy ra chuyện lớn rồi. Nhóm Tiên Hàm bị người làm khó dễ, tiểu thư Giang Tiểu Tiểu bảo chúng ta tới tìm ngươi”, một đệ tử Giang gia nói.
Xảy ra chuyện?
Giang Ngạo Tuyết là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Theo lý mà nói, thiên kiêu trong Võ Môn và lục đại gia tộc không thể bắt ép Tiên Hàm mới đúng chứ?
Dù sao Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết luôn đi cùng nhau mà.
Ôn Hiến Chi tò mò hỏi: “Sư tôn, Hàm thúc có thể bị người ta chèn ép sao?”
Nghe đến hai chữ “Hàm thúc”, Tần Ninh nhíu mày.
“Đi xem là biết rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng đang muốn ra ngoài tản bộ đây”.
Tần Ninh nhảy xuống mặt đất, nhìn hai người, cười lớn: “Dẫn đường đi!”
“Ta cũng muốn xem là thiên tài đáng gờm nào dám bắt nạt người khác, rồi bắt nạt đến đệ đệ của Tần Ninh ta!”
Hai người vội vàng dẫn đường, bốn người dần biến mất khỏi sơn cốc.